Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 211: Làm quen với môi trường mới (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-13 01:30:36
Lượt xem: 240
Lục Tuân đã phân chia đất trong sân, trồng rất nhiều rau, có loại đã bắt đầu nhú lên những mầm xanh. Mùa đông ở đây không lạnh đến mức đất đóng băng như miền Bắc, nên rất nhiều loại rau có thể sống được.
So với vườn rau nhà cô, khu vườn này có thêm vài phần xanh tươi.
Xung quanh mép vườn còn trồng hoa cỏ. Đây là căn nhà hai tầng, trên lầu còn có một gác xép, đi ra ngoài là một sân thượng, mọi người thường phơi đồ ở đó.
Từ trên lầu nhà mình có thể nhìn thấy rõ ràng sân nhà hàng xóm.
Như vậy thì không được riêng tư cho lắm.
Vừa lúc hai người ăn cơm xong, trên lầu có người chào hỏi Thẩm Nghiên:
"Đây là em dâu nhà đoàn trưởng Lục phải không?"
Nghe thấy giọng nói sang sảng, Thẩm Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chị dâu mặc tạp dề đang đứng trên lầu nhà bên cạnh, mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Nghiên cũng cười đáp lại. Đúng lúc này, Lục Tuân đi ra ngoài đổ nước, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn, rồi giới thiệu với Thẩm Nghiên: "Đây là chị dâu nhà đoàn trưởng Triệu Hùng của đoàn một, nhà chị ấy ở cạnh nhà mình đấy. Chị dâu, đây là vợ em, hôm nay em ấy mới đến đảo."
"Chị biết, chị biết mà. Em dâu xinh quá, rất xứng đôi với em, nhìn là biết là một đôi rồi, chẳng lẽ chị còn nhìn không ra?"
Người phụ nữ cười tươi, nước da hơi ngăm đen, nhưng hai má ửng hồng, lúc cười trông rất hiền lành, chất phác. Cách nói chuyện cũng rất thoải mái, chắc hẳn là người thẳng thắn, dễ gần.
"Em dâu à, em đến không đúng lúc rồi. Nếu đến muộn mấy tháng nữa, chị có thể dẫn em ra biển bắt cá đấy!"
Thẩm Nghiên: "!!!"
Cô kinh ngạc nhìn chị ta, không ngờ người trên đảo lại chơi lớn vậy, phụ nữ cũng ra biển bắt cá.
Nhưng nghe cũng thú vị đấy chứ.
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-211-lam-quen-voi-moi-truong-moi-1.html.]
"Vậy lần sau có cơ hội, em nhất định phải đi cùng các chị dâu ạ."
"Tốt quá. Đến đảo chơi nhiều nhé, vợ chồng son mà, đâu thể cứ xa nhau mãi được."
Thẩm Nghiên cười gượng.
Cô nhận ra, các chị dâu này đều giỏi giao tiếp hơn cô. Dù quen hay không, cứ gặp là chào hỏi một trận. Nhưng may mà họ cũng biết điểm dừng, nói vài câu rồi chào tạm biệt Thẩm Nghiên.
"Chị dâu này rất tốt, hơi tự nhiên một chút, tính tình thẳng thắn, không có ác ý gì đâu. Trước đây, anh thường đến nhà chị ấy ăn chực đấy."
"Vậy ạ? Vừa rồi em cũng thấy chị ấy rất nhiệt tình!"
"Ừm. Nhà chị ấy có mấy đứa nhỏ, bình thường hơi nghịch ngợm một chút. Nếu bọn chúng làm ồn đến em, em cứ nói với anh, anh sẽ dạy dỗ hai thằng nhóc đó!"
"Vâng ạ!" Thẩm Nghiên ngoan ngoãn đáp.
Sau đó, cô nhìn Lục Tuân: "Em có thể lên lầu xem thử không?"
"Được chứ! Em đợi anh một lát." Nói xong, anh quay vào bếp, nhanh chóng rửa bát đũa, sau đó đi ra, dẫn Thẩm Nghiên lên lầu.
Trên lầu trống không, giống như một gác xép nhỏ. Lục Tuân vừa đi trước dẫn đường, vừa nắm tay Thẩm Nghiên.
"Trên này vẫn còn trống, nhưng sau này có thể để đồ đạc linh tinh, tùy em sắp xếp. Thật ra cũng có thể ngủ ở đây, nhưng mùa hè thì rất nóng."
Thẩm Nghiên nhìn quanh, ngẩng đầu lên là thấy mái nhà, nhưng chiều cao cũng được, chỉ là hơi bí. Đi ra khỏi cửa là một sân thượng, mọi người thường phơi quần áo ở đây.
Trông cũng rất trống trải.
"Hay là mình trồng hoa ở đây nhé?" Thẩm Nghiên nhìn thấy nhà bên cạnh trồng rất nhiều rau, hành, hẹ… nên nảy ra ý tưởng này.
Từ đây nhìn ra xa có thể thấy biển, thật sự rất tuyệt vời.