Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 216: Vậy em hôn anh một cái đi (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-13 08:31:06
Lượt xem: 168

Về đến cửa nhà, Lục Tuân mở cửa, bật đèn lên.

Thẩm Nghiên mới lên tiếng: "Đồng chí Lục, anh lạ lắm! Ưm..."

Cô còn chưa nói xong, vừa bước vào nhà đã bị anh ép vào tường, đôi môi nóng bỏng cũng áp xuống.

Thẩm Nghiên chưa kịp phản ứng, ngây thơ chớp chớp mắt, hàng mi dài, dày cong vút, rồi mắt cô bị một bàn tay to lớn che lại.

"Tập trung một chút, đồng chí Tiểu Thẩm! Ngoan nào ~"

Thẩm Nghiên: "......"

Giờ cô mới hiểu, tại sao anh im lặng suốt dọc đường, hóa ra là đang ủ mưu sao?

Khụ, khụ, không hiểu sao, mỗi khi đến những lúc căng thẳng thế này, cô lại dễ dàng lơ đãng.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Hơi thở gấp gáp của anh phả vào mặt cô, động tác cũng có chút vội vàng, nhưng lần này tốt hơn lần trước, ít nhất anh không cắn cô, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều.

Lục Tuân hình như nhận ra sự lơ đãng của cô, tay đang ôm eo cô siết chặt hơn, khiến cô dựa sát vào người anh. Nhiệt độ trong phòng như tăng lên đột ngột.

Thậm chí, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.

Bàn tay đang che mắt cô lúc này nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua vành tai cô, khiến Thẩm Nghiên run lên.

Hình như nhận ra sau tai là vùng nhạy cảm của Thẩm Nghiên, anh càng thêm thích thú, nhẹ nhàng mân mê dái tai cô.

Cuối cùng, Thẩm Nghiên không chịu được nữa, đành đẩy anh ra.

Bị đẩy ra, môi anh mới rời khỏi môi cô, hai trán chạm vào nhau, anh bỗng bật cười thành tiếng.

Thẩm Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Tránh ra!"

"Không tránh!" Lục Tuân cứ như đứa trẻ bướng bỉnh, vẫn dán trán vào trán cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt phúng phính vì tức giận của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-216-vay-em-hon-anh-mot-cai-di-2.html.]

Càng nhìn càng thấy đáng yêu!

Thẩm Nghiên nhìn anh như đang nhìn một đứa trẻ hư.

Không biết hai người giữ nguyên tư thế này bao lâu, cuối cùng Lục Tuân mới miễn cưỡng buông cô ra.

"Anh đi đun nước cho em tắm!"

"Ừm!" Thẩm Nghiên khẽ đáp. Đợi anh đi khỏi, cô mới che hai má nóng bừng của mình.

Nhưng đến tối, sau khi tắm xong, Thẩm Nghiên mới phát hiện, hình như tối nay hai người lại phải ngủ chung giường.

Tuy trước đây cũng từng ngủ chung, nhưng cô vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Nhất là Lục Tuân bây giờ, khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nhưng cô không kịp suy nghĩ nhiều, Lục Tuân đã tắm xong đi ra. Cơ thể cường tráng của anh chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ.

Trên người anh còn vương hơi nước, tóc cũng ướt nhẹp. Lúc đi ra, anh thản nhiên hất tóc. Nước trên mái tóc ngắn của anh nhanh chóng bị hất hết.

Trong mắt Thẩm Nghiên, hành động này có chút gợi cảm, khiến cô không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Đến khi anh đến gần, cô mới sực tỉnh, theo bản năng lùi về sau, nhìn anh với đôi mắt to tròn, ngây thơ, lắp bắp hỏi: "Anh, anh làm gì thế?"

"Không làm gì, tóc anh chưa khô, em lau giúp anh đi."

Nói xong, anh ghé đầu sát lại gần cô, ra vẻ chờ cô lau tóc cho mình.

Thẩm Nghiên: "......"

Cô không biết Lục Tuân bị làm sao nữa. Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhận lấy khăn mặt, lau qua loa trên đầu anh vài cái. Tóc anh đúng là rất ngắn, chỉ cần lau nhẹ vài cái là khô.

Chỉ là khi tay Thẩm Nghiên chạm vào tóc anh, cô thấy hơi gai gai, giống như con người anh vậy.

Lau qua loa vài cái, Thẩm Nghiên đưa khăn mặt cho anh.

Loading...