Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 240: Gãi đúng chỗ ngứa (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-14 09:52:24
Lượt xem: 159
Vừa nói, anh vừa tiếp tục đặt chân cô lên đùi mình, rồi bắt đầu xoa bóp từ trên xuống dưới, có chút ngứa, lại có chút tê mỏi, ngón chân Thẩm Nghiên không nhịn được co quắp lại.
Hàm răng trắng cắn nhẹ môi, lông mày hơi nhíu lại, không biết là thoải mái hay khó chịu nữa.
Hành động của người đàn ông lúc này không hề mang một chút ý tứ nào khác, chỉ chuyên tâm nhìn đôi chân trước mặt, bắt đầu mát xa, đôi chân vừa ngâm nước xong da rất mỏng, chỉ mới xoa bóp một chút, bắp chân đã ửng đỏ lên rồi.
"Được rồi, đổi chân kia."
Đợi đến khi mát xa xong cả hai chân, Thẩm Nghiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nhìn thì là Lục Tuân đang giúp cô, nhưng cái cảm giác vừa tê dại vừa dễ chịu kia, suýt nữa thì khiến Thẩm Nghiên kêu thành tiếng.
May mà cuối cùng cũng kết thúc màn tra tấn này, lúc bắt đầu Lục Tuân cũng không hề có chút tà niệm nào, nhưng Thẩm Nghiên cứ liên tục hừ hừ a a, giống như tiếng mèo kêu, gãi đúng chỗ ngứa trong lòng anh.
Nhưng lúc này anh cũng biết tạm thời không được, nên chỉ có thể đè nén suy nghĩ trong lòng xuống.
Chỉ là sau khi mát xa xong, anh đột nhiên áp sát mặt vào Thẩm Nghiên, cắn mạnh một cái lên môi cô.
"A!" Thẩm Nghiên kêu lên một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt đầy trách móc, "Anh làm gì thế?"
Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn anh với vẻ hờn dỗi, Lục Tuân không nhịn được lại hôn lên môi cô một cái thật sâu.
Sau đó không nói gì, vội vàng đứng dậy bưng thau nước đi ra ngoài.
Thẩm Nghiên ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông.
Miệng vẫn lẩm bẩm mắng, sau đó nhân lúc tay chân còn ấm áp, liền chui tọt vào trong chăn.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lúc Lục Tuân quay lại, người nào đó đã chùm kín đầu trong chăn, chỉ có mái tóc dài mượt mà tùy ý xõa trên gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-240-gai-dung-cho-ngua-2.html.]
Anh tắt đèn, bước chân vững vàng đi đến giường, nằm xuống bên cạnh Thẩm Nghiên.
Sau khi nằm xuống, anh rất tự nhiên ôm cô vào lòng, Thẩm Nghiên giãy dụa vài cái, nhưng bị Lục Tuân vỗ nhẹ vào một chỗ nào đó, lúc này mới yên tĩnh lại, sau đó cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, nhìn Lục Tuân trong bóng tối.
"Hửm? Sao thế?"
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Tuân có chút kỳ lạ cúi đầu nhìn cô.
"Không có gì."
Thẩm Nghiên né tránh ánh mắt anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi ngủ, chỉ là không biết có phải mấy ngày nay ngủ nhiều quá hay không, mà giờ cô vẫn chưa ngủ được.
"Không ngủ được à?" Giọng nói trầm khàn của Lục Tuân vang lên từ trên đỉnh đầu, Thẩm Nghiên theo bản năng muốn chui vào trong chăn.
Nhưng vừa mới có ý định này, đã bị Lục Tuân ngăn lại, sau đó anh đột ngột xoay người, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Thẩm Nghiên.
Kèm theo đó là nụ hôn nóng bỏng và đầy dục vọng của người đàn ông.
Thẩm Nghiên chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong bóng tối, sao tự nhiên sự việc lại phát triển thành ra thế này?
Cô cũng đâu có nói là không ngủ?
Người đàn ông này nói hôn là hôn luôn, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị Lục Tuân kéo trở lại, dường như anh nhận ra sự không tập trung của cô, bàn tay to lớn liền siết chặt lấy eo nhỏ mềm mại của cô, Thẩm Nghiên cảm giác như có một dòng điện chạy khắp người mình.
Tay cô vô thức ôm lấy cổ anh.
Cuối cùng, khi hai người tách ra, cả hai đều thở hổn hển, mắt Lục Tuân đỏ ngầu, đột nhiên anh ôm chặt lấy Thẩm Nghiên, giọng nói khàn khàn: "Ngủ đi!"
Thẩm Nghiên chớp chớp mắt trong bóng tối, rõ ràng vừa nãy người đàn ông này...