Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 251: Vợ tôi không thích tôi uống rượu (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 03:35:31
Lượt xem: 145
Lục Tuân hoàn toàn không biết hành động của mình đã khiến đám lính ngạc nhiên đến mức nào. Thẩm Nghiên thì liếc anh một cái, mỉm cười rồi cúi đầu ăn.
Phải nói là, không cần tự bóc tôm, ăn cũng thấy ngon hơn hẳn.
Trước đây Thẩm Nghiên rất thích ăn tôm, nhưng vì ngại bóc vỏ nên sau này ít ăn.
Không ngờ Lục Tuân lại tinh ý đến vậy.
Phụ nữ trên bàn ai nấy đều thấy chạnh lòng, chỉ có Vương Mỹ Phương là cười hớn hở.
"Bảo sao người ta cứ nói anh Lục chiều vợ chứ!"
"Đúng thế đấy."
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao hưởng ứng.
Thẩm Nghiên chỉ cười trừ. Với cô, những chuyện này hết sức bình thường, nhưng dường như với các chị vợ ở đây thì lại có vẻ lạ lùng.
Không ai tiếp tục chủ đề đó nữa, mọi người chuyển sang hỏi han các chị em khác.
"Mấy chị cứ ăn đi ạ, ăn lúc nóng mới ngon. Cứ để bọn trẻ chơi một lát rồi ăn sau."
Mấy đứa trẻ cứ thích chạy nhảy khắp nhà, các bà mẹ lại phải chạy theo đút cơm, nhìn mà Thẩm Nghiên thấy hoa cả mắt.
"Mong là đừng đẻ sinh đôi...", cô thầm nghĩ, cảm thấy mình không kham nổi...
Nhất là khi nghĩ đến cảnh hai đứa trẻ suốt ngày chí chóe sẽ chiếm hết thời gian của mình, Thẩm Nghiên lại thấy đau đầu.
"Xem ra phải bảo Lục Tuân dùng biện pháp, nhất định không được dính bầu!"
Vừa ăn, Thẩm Nghiên vừa nghĩ.
Cô vừa ăn xong bát này, Lục Tuân đã bưng bát của anh sang.
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-251-vo-toi-khong-thich-toi-uong-ruou-1.html.]
Mọi người nhìn cảnh này đều thấy ngượng thay cho đôi vợ chồng son.
"Thôi được rồi, em ăn gần xong rồi, anh cũng tự ăn đi."
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nghiên cũng thấy ngại, nhỏ giọng nói với Lục Tuân.
"Ừ."
Lục Tuân cười đáp lại.
"Tay nghề em dâu đúng là tuyệt vời, nhìn bát nước chấm này là biết, pha vừa miệng cực kì!"
"Chuẩn đấy! Tôi thích ăn cay, ớt ở đây lại còn giòn nữa chứ, ngon hết sảy!"
"Trước kia mỗi lần lên bàn ăn là đồ ăn đã nguội ngắt rồi, vẫn là ăn lẩu thích hơn, cứ để một nồi thế này, ai cũng được ăn nóng."
Cánh đàn ông thi nhau khen Thẩm Nghiên, tuy Lục Tuân vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy khóe miệng anh cứ cong lên, rõ ràng là đang rất vui.
Thẩm Trường Bá ngồi cạnh anh, nhìn cái vẻ ngoài cứng nhắc của Lục Tuân mà không khỏi bĩu môi, đúng là đồ giả tạo!
Trong lòng thì sướng rơn, ngoài mặt lại cứ ra vẻ nghiêm túc.
Anh huých Lục Tuân bằng khuỷu tay, "Cậu được lợi to rồi nhé! Thế nào, lấy được em gái tôi sướng không?"
Lục Tuân liếc xéo anh vợ, vẻ mặt hơi khinh khỉnh, nhưng nghĩ lại, chính nhờ Thẩm Trường Bá mà anh mới tìm được vợ nên cũng không cãi lại, chỉ khẽ gật đầu.
"Cũng nhờ phúc của anh cả."
Thẩm Trường Bá: "..."
Sao tự nhiên thấy hơi hối hận rồi nhỉ?
Bữa cơm vẫn náo nhiệt, Triệu Hùng vừa thấy hai người nói chuyện liền lớn tiếng la lên: "Lão Lục, đang tâm sự gì với anh vợ thế? Lại đây lại đây, uống rượu nào!"
"Được." Lục Tuân lập tức bị đánh lạc hướng, bưng ly rượu lên tu ừng ực.