Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 252: Bây giờ anh là sói đói, em có sợ không? (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:35:36
Lượt xem: 219
Thẩm Trường Bá vừa ăn vừa cảm thán, rõ ràng tối qua anh ta vừa mới ăn xong.
Lục Tuân liếc xéo anh vợ, anh còn xót vợ mình phải làm việc vất vả, thế mà anh vợ lại nói ra được câu đó.
"Anh cả, thích ăn thì cứ ăn nhiều vào."
Thật ra Thẩm Nghiên không thích nấu nướng lắm, nhưng mấy hôm nay cô cũng thấy cơm nước ở đây thế nào rồi, nên có dịp vẫn phải nấu cho hai người đàn ông này ăn để bồi bổ.
Bản thân Thẩm Nghiên ăn không nhiều, cuối cùng gần như hai người kia chén sạch cả bàn.
Ăn xong, hai người tự giác đi rửa bát. Lần này Lục Tuân không để Thẩm Trường Bá rửa nữa.
Anh cũng xắn tay vào làm, vừa rửa vừa tranh thủ bàn bạc với Thẩm Trường Bá: "Anh cả, sau này đừng để Nghiên Nghiên nấu cơm nhiều, chúng ta ăn ở nhà ăn cũng được mà."
Thẩm Trường Bá ngạc nhiên nhìn Lục Tuân, cứ tưởng anh không có ý kiến gì về chuyện Thẩm Nghiên nấu cơm cho họ ăn.
Giờ thấy anh xót em gái mình, anh ta cũng hiếm khi nở nụ cười.
"Cậu không chê em gái tôi lười biếng à? Giờ trong quân đội vẫn còn đồn ầm lên đấy?"
"Tôi biết, Nghiên Nghiên không phải người như vậy."
Lục Tuân nghiêm mặt nói, ai cũng nhìn ra được sự chân thành của anh.
Có lẽ anh thật sự không thấy Thẩm Nghiên lười, chỉ đơn giản là không muốn cô phải vất vả nấu nướng thôi.
"Được rồi, chỉ cần cậu không chê là được. Dù sao cơm nhà ăn cũng ăn bao lâu nay rồi, quen cả rồi."
"Ừ, vậy lát nữa tôi sẽ nói với Nghiên Nghiên, sau này đừng nấu cơm nhiều."
"Được! Biết cậu chiều vợ rồi, được chưa?" Thẩm Trường Bá bực bội nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-252-bay-gio-anh-la-soi-doi-em-co-so-khong-2.html.]
Lục Tuân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì anh đã rửa bát xong. Lúc này, Thẩm Nghiên đang ngồi đọc sách trong phòng.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thấy Lục Tuân đi vào, cô liền hỏi: "Anh cả đi rồi ạ?"
"Ừ, đi rồi. Nghiên Nghiên, sau này em đừng thường xuyên nấu cơm nữa, chúng ta đến nhà ăn ăn cũng được mà."
"Em biết chừng mực mà, ngày nào hai người cũng luyện tập vất vả như vậy, không ăn uống đầy đủ thì sao được? Nhưng anh yên tâm, nếu em mệt không muốn nấu cơm thì em sẽ nói với anh, lúc đó anh cứ đến nhà ăn lấy cơm."
"Được." Lục Tuân sảng khoái đồng ý.
Thẩm Nghiên thích nghi với cuộc sống trong quân đội khá tốt, ngoại trừ việc vẫn chưa quen ngủ không có giường lò sưởi thì những thứ khác đều ổn cả.
Nhưng mỗi đêm đều có Lục Tuân - chiếc "lò sưởi" ấm áp bên cạnh, dần dần cô cũng quen.
Vết sẹo trên mặt anh, mùa đông vết thương đóng vảy nhanh, nhưng lại để lại một đường dài khiến người ta nhìn vào không khỏi rùng mình, càng làm tăng thêm vẻ hoang dã, khiến đám lính trong trung đoàn càng sợ anh hơn.
Mỗi khi anh nổi giận, trông anh chẳng khác nào Diêm Vương sống khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật. Ngay cả Vương Mỹ Phương cũng hỏi Thẩm Nghiên làm thế nào mà bình tĩnh đối mặt với khuôn mặt đó được.
Mỗi lần bị hỏi như vậy, Thẩm Nghiên chỉ cười trừ. Thực ra tiếp xúc nhiều mới biết, Lục Tuân chỉ là nhìn bề ngoài hung dữ thôi, chứ nội tâm rất yếu đuối.
Nhìn thì dữ dằn vậy, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc của anh mà thôi.
Tuy nhiên, mỗi tối khi hai người cùng nằm trên giường, Thẩm Nghiên vẫn thường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó rồi tủm tỉm cười.
Lúc đầu, Lục Tuân không biết cô đang cười cái gì, mãi sau này khi biết được lý do, anh liền "vồ" lấy cô.
"Bây giờ anh là sói đói, em có sợ không?"
Lục Tuân nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt đầy nguy hiểm, nhưng chú thỏ trắng nào đó vẫn chưa biết mình sắp rơi vào bẫy của sói xám, cứ tưởng anh đang đùa với mình nên cười khanh khách.
"Em không sợ!"