Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 258: Rời đi (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:36:27
Lượt xem: 172
Lúc mới đến, cô còn nhiều bỡ ngỡ, cảm giác đó như mới chỉ ngày hôm qua, vậy mà hôm nay cô đã phải lên tàu rời đi.
Cũng có chút không nỡ. Lục Tuân thấy cô cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, bèn ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: "Hay là em dựa vào anh nghỉ ngơi một lát đi."
Sáng sớm hai người đã dậy, tối qua lại "vật lộn" đến tận khuya, Thẩm Nghiên thật sự hơi buồn ngủ.
Nghe Lục Tuân nói vậy, cô cũng không từ chối, dựa ngay vào vai anh, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Lúc được gọi dậy thì tàu đã cập bến, họ đã đến nơi.
Trước tiên, hai người bắt xe đến thành phố, sau đó tìm một nhà nghỉ gần ga tàu để ở. Buổi trưa, họ ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, ăn xong, Lục Tuân dẫn Thẩm Nghiên đi mua sắm.
Cả tháng nay ở trên đảo, mua bán gì cũng không tiện.
Bây giờ đến thành phố rồi, có nhiều thứ để mua hơn. Lục Tuân sợ Thẩm Nghiên buồn, bèn mua tem phiếu rồi mua tặng cô một chiếc radio.
Sau đó, anh mua quà cho từng người trong nhà họ Thẩm.
Từ Đại Đản, Nhị Đản mấy tuổi đến bố mẹ Thẩm đều có phần.
Thẩm Nghiên nhìn mà thấy sợ.
"Không cần mua nhiều thế đâu, về đến nhà mẹ em lại cằn nhằn cho."
"Không sao, mua nhiều một chút, khó khăn lắm mới đến đây một lần. Lần sau, khi nào trại heo ổn định, em nhớ đến thăm anh, biết chưa?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Biết rồi, biết rồi, anh lắm lời quá." Thẩm Nghiên bực bội nhìn anh.
Cứ như thể sợ cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Biết Lục Tuân không có cảm giác an toàn, tối đó về đến nhà nghỉ, Thẩm Nghiên phải cam đoan hết lần này đến lần khác rằng mình sẽ sớm quay lại, lúc này mới dỗ dành được anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-258-roi-di-1.html.]
Ai bảo đàn ông dễ dỗ chứ?
Có khi đàn ông còn khó dỗ hơn cả con gái ấy chứ!
Sáng sớm hôm sau, Lục Tuân đích thân đưa Thẩm Nghiên ra ga, giúp cô sắp xếp hành lý, trải giường chiếu, mãi đến khi nhân viên soát vé giục, anh mới lưu luyến xuống tàu.
Điều Lục Tuân không nói ra là, vừa rồi có một thoáng, anh đã muốn đi theo Thẩm Nghiên về nhà luôn rồi.
Cuối cùng, anh phải dùng hết sức mạnh ý chí mới kìm nén được, chỉ nắm tay Thẩm Nghiên một cái rồi quay người bước đi.
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng cũng dâng lên nỗi bịn rịn.
Hơn một tháng nay, hai người sống chung với nhau, trong nhà không có ai khác, cùng chung sống dưới một mái nhà, cũng hiểu nhau hơn. Giờ phút chia ly này, lòng cô cảm thấy trống trải.
Lục Tuân nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa sổ, "Dọc đường nhớ đừng nói chuyện nhiều với người lạ, đến nơi thì gửi điện báo cho anh, có việc gì thì gọi điện thoại đến quân doanh."
"Em biết rồi." Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.
Tuy Lục Tuân đã dặn dò chuyện này rất nhiều lần rồi.
Nhưng cô không hề tỏ vẻ khó chịu, dù anh nói gì, cô cũng ngoan ngoãn vâng dạ.
Tàu bắt đầu chuyển bánh, Thẩm Nghiên mới nói: "Thôi, anh về đi, em sẽ sớm quay lại, anh đừng lo, em sẽ thường xuyên viết thư cho anh."
Tàu từ từ lăn bánh, Lục Tuân vẫn đi theo phía sau dặn dò đủ điều, nhưng tiếng tàu ồn ào quá, Thẩm Nghiên không nghe rõ, nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
Mãi đến khi không nhìn thấy anh nữa, Thẩm Nghiên mới buông tay xuống, cảm giác trống trải trong lòng càng thêm rõ rệt.
Cô đành ngồi lại chỗ nằm, cố gắng làm việc khác để phân tán sự chú ý.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào giường đọc sách. Lúc về, cô mang theo không ít đồ, Lục Tuân còn mua cho cô nhiều đồ ăn vặt, dọc đường Thẩm Nghiên cũng không thấy buồn miệng.