Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 258: Rời đi (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:36:29
Lượt xem: 122
Dọc đường có đồ ăn sẵn, đi mất mấy ngày, cuối cùng Thẩm Nghiên cũng về đến thành phố.
Lúc này cũng đã giữa trưa, Thẩm Nghiên định ăn cơm xong sẽ bắt xe về thị trấn, nhưng không ngờ vừa xuống tàu đã thấy một bóng người cao lớn đi về phía mình.
Cô ngạc nhiên nhìn người đó.
"Anh Ba, sao anh lại đến đây?"
Người đến không ai khác chính là Thẩm Trường An, anh vừa đến đã xách hành lý của Thẩm Nghiên.
"Đến đón em chứ sao. Hôm nay anh được nghỉ, em rể mấy hôm trước gửi điện báo về, chúng ta tính thời gian thì chắc sáng hoặc trưa nay em sẽ đến."
Thẩm Trường An vừa nói vừa dìu Thẩm Nghiên đi ra ngoài.
"À đúng rồi, bố mẹ cũng đến đấy." Vừa lúc anh nói xong thì Thẩm Nghiên cũng nhìn thấy bố mẹ mình.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Không, phải nói là cả nhà họ Thẩm đều đến.
Thẩm Nghiên nhìn mà sững sờ.
Cô không ngờ mình chỉ đi có một chuyến mà về đến nơi lại có nhiều người đến đón như vậy.
Đại Đản và Nhị Đản được Thẩm Trường Thanh bế trên tay, lúc này cũng nhìn thấy Thẩm Nghiên, hai đứa liền vươn người ra, vẫy tay rối rít về phía cô.
"Cô ơi! Cô ơi!"
Hai đứa nhỏ gần như chồm ra ngoài, nhìn Thẩm Nghiên, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Một mình Thẩm Trường Thanh suýt nữa thì không giữ nổi hai cậu con trai như hai quả bóng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-258-roi-di-2.html.]
"Rồi rồi, cô các cháu đến rồi, đừng sốt ruột." Anh bất đắc dĩ nói.
Thẩm Nghiên cũng bước đến gần.
"Bố mẹ, anh Hai chị dâu, anh Tư, sao mọi người lại đến đây hết vậy?"
Bố mẹ Thẩm nhìn thấy cô cũng rất vui mừng, mẹ Thẩm cười nói: "Nghe nói con sắp về, vừa hay nhà cũng chẳng có việc gì, nên cả nhà cùng vào thành phố. Dọc đường có mệt không con?"
Thật ra cũng chỉ mới một tháng không gặp, nhưng mẹ Thẩm cứ có cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Lúc này nhìn Thẩm Nghiên, bà còn liên tục nói con gái gầy đi rồi.
Khiến Thẩm Nghiên ngại ngùng.
"Mẹ, con không có gầy đâu, ở quân doanh nhà anh Lục cũng được lắm, có nhiều hải sản, con còn thấy mình béo lên ấy."
Mẹ Thẩm lập tức cười, bà chỉ nói thế thôi, chứ nhìn con gái thế này, rõ ràng là sống rất tốt.
"Thôi được rồi, Tiểu Nghiên chắc cũng mệt rồi, giờ cũng trưa rồi, cả nhà mình đi ăn cơm thôi."
Người ta thường nói "lúc đi ăn bánh chẻo, lúc về ăn mì", cả nhà vừa ra khỏi ga tàu liền đến quán cơm quốc doanh gần đó gọi mì. Mấy người khác gọi thêm thức ăn, nhưng đều là món chay. Dù vậy, mẹ Thẩm vẫn nhíu mày, rõ ràng là tiếc tiền tiếc phiếu.
"Mẹ, khó khăn lắm cả nhà mới ra ngoài ăn một bữa, gọi thêm mấy món mặn đi, đừng lo chuyện tiền nong, con có tiền mà."
Nói rồi, Thẩm Nghiên gọi thêm một phần thịt kho tàu và một con cá hấp. Vì có trẻ con nên cô gọi loại cá ít xương.
Mẹ Thẩm nghe nói phải mất phiếu với hai đồng, xót hết cả ruột.
"Thôi được rồi, khó khăn lắm mới ra ngoài ăn một bữa, mọi người cứ ăn ngon một bữa đi."
Bố Thẩm ngắt lời mẹ Thẩm, dù sao cơ hội này cũng hiếm có. Hai đứa nhỏ dọc đường cứ ríu rít kể chuyện cho Thẩm Nghiên nghe, rõ ràng là rất hào hứng. Lúc này lại được theo người lớn đến quán cơm quốc doanh, chúng cũng rất vui vẻ.