Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 264: Bố Thẩm ra tay (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:30:14
Lượt xem: 108
Ông còn sợ mình ra tay nhẹ quá cơ à?
"Hay là, ngày mai rảnh rỗi con mang ít đồ đến thăm mấy bác đó? Mấy người đó dễ gần lắm, bình thường có chuyện gì cũng có thể đến hỏi han họ, tiện thể mang thêm ít đồ, cải thiện bữa ăn cho họ."
Bố Thẩm đề nghị.
Thẩm Nghiên thấy cách này cũng được.
Thế là cô đồng ý.
"Vâng, ngày mai rảnh con sẽ đến thăm họ."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Chủ yếu cô cũng muốn đến xem Trần Dũng bây giờ ra sao, kẻ đã hãm hại cô, nếu không tận mắt chứng kiến bộ dạng thê thảm của hắn ta, Thẩm Nghiên thấy áy náy lắm.
Mẹ Thẩm đã giục cô đi tắm.
"Mẹ đun nước cho con rồi đấy, mau đi tắm đi, tắm xong thì ngủ sớm, đi đường xa như vậy, con không thấy mệt à?"
Nói xong, bà còn trừng mắt nhìn bố Thẩm, "Ông suốt ngày dạy con bé cái gì thế hả?"
Bố Thẩm vẻ mặt vô tội nhưng không dám nói gì, Thẩm Nghiên bụm miệng chạy ra ngoài.
Tắm nước nóng xong, tuy bên cạnh có lò than đang cháy nhưng vẫn thấy hơi lạnh, Thẩm Nghiên mặc quần áo xong liền chạy vào phòng.
Mùa này, nền nhà thường xuyên đóng băng, mẹ Thẩm vội vàng lấy áo bông dày mặc cho cô, "Mau chui vào chăn đi, để mẹ dọn dẹp cho."
Nói xong, bà nhanh nhẹn dọn dẹp. Hai đứa nhỏ cũng chỉ rửa chân qua loa rồi bị bà đuổi đi.
Bây giờ, cứ thấy Thẩm Nghiên về là hai đứa không ngủ với bố mẹ nữa, mà chạy thẳng sang phòng cô, thoăn thoắt trèo lên giường lò.
"Cô ơi, chúng con đến sưởi ấm cho cô đây, như vậy cô sẽ không thấy lạnh nữa."
Thẩm Nghiên đang nằm trên giường ấm áp, bất lực nhìn hai đứa.
Hai anh em này cũng thật là không khách sáo, cởi áo bông ra rồi chui tọt lên giường. Thẩm Nghiên đành phải dậy, đắp áo lên trên chăn rồi nhét hai đứa vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-264-bo-tham-ra-tay-2.html.]
Nằm trên giường xong, Đại Đản với Nhị Đản vui vẻ cười khanh khách.
"Cô ơi, Nhị Đản nhớ cô lắm!"
"Cô ơi, mẹ con nói sau này cô không ở nhà nữa, vậy con với em nhớ cô thì phải làm sao ạ?" Đại Đản thở dài thườn thượt.
Vẻ mặt đáng yêu này của cậu bé khiến Thẩm Nghiên bật cười.
"Thế theo con thì phải làm sao?" Thẩm Nghiên giả vờ hỏi.
Nhị Đản lập tức giơ tay lên.
"Cô ơi, cô ơi, con biết rồi, cô đưa bọn con đi là được ạ!"
Đại Đản cũng quay sang nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt long lanh.
Thẩm Nghiên: "..."
Cô đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, nhưng không ngờ lại là câu này.
"Thế nếu bố mẹ các con nhớ các con thì sao?"
Hai đứa nhỏ dường như bị câu hỏi của Thẩm Nghiên làm cho "đứng hình", im lặng hồi lâu, nghiêm túc suy nghĩ.
Cuối cùng, Nhị Đản nói với giọng trẻ con: "Nếu bố mẹ nhớ bọn con thì đến thăm bọn con là được rồi, bố mẹ là người lớn mà."
Thẩm Nghiên chợt hiểu ý của Nhị Đản.
Vì bố mẹ là người lớn, nên khi nhớ con có thể đến thăm con bất cứ lúc nào.
Nhưng chúng còn nhỏ, không thể lúc nào cũng gặp được cô.
Cách tốt nhất là để cô đưa chúng đi, như vậy khi nào bố mẹ nhớ chúng thì có thể đến thăm.
Phải nói là hai đứa nhỏ này đầu óc nhanh nhạy thật, lại còn nói những lời trẻ con ngây thơ, đáng yêu hết sức.