Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 342: Vợ chồng ân ái, xin lỗi lẫn nhau (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-18 09:27:51
Lượt xem: 110
"Anh còn biết mình đang giận dỗi à?"
Nói đến chuyện này, Thẩm Nghiên có rất nhiều điều muốn nói, dù sao cô cũng là sau này mới phát hiện ra người đàn ông này đang giận dỗi, cô cũng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Lúc Thẩm Nghiên nhận được thư, định gọi điện thoại cho Lục Tuân để giải thích rõ ràng, thì anh lại đi làm nhiệm vụ.
Khiến cô mấy tháng nay cũng lo lắng không yên.
Kỳ thực, cô cũng có suy nghĩ giống như Lục Tuân.
Vốn dĩ quân đội là nơi đầy nguy hiểm, làm nhiệm vụ không ai biết được có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Huống chi, khoảng thời gian đó, cô thường xuyên thấy Lục Tuân người đầy máu, Thẩm Nghiên cũng bắt đầu hối hận về hành động của mình, trước đó còn cãi nhau với anh, cũng không nhận ra người đàn ông này đang giận dỗi, có đôi khi tự kiểm điểm lại bản thân, đúng là cô rất ích kỷ.
Chuyện gì cũng theo bản năng nghĩ đến mình trước.
Cho nên kỳ thực mấy tháng nay, Thẩm Nghiên cũng không dễ chịu gì.
"Nhưng em cũng phải xin lỗi anh!"
Thẩm Nghiên dựa vào n.g.ự.c anh, không đợi Lục Tuân lên tiếng, cô đã nói trước: "Em biết, trước đó lúc suy nghĩ về mọi chuyện, em vẫn luôn nghĩ đến bản thân nhiều hơn, quên mất chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì cũng nên bàn bạc với anh, lần nào em cũng tự ý quyết định, em biết làm vậy không tốt, nhưng sau này chắc chắn em vẫn sẽ làm vậy, nhưng em sẽ nói với anh trước."
Lục Tuân bị lời xin lỗi hùng hồn này của cô chọc cười.
"Ý là em cũng đã nhận ra vấn đề của mình, nhưng sau này em vẫn sẽ làm vậy, nhưng cũng sẽ bàn bạc với anh, anh không đồng ý em vẫn sẽ làm theo đúng không?"
"Vâng, anh có thể hiểu như vậy." Có lẽ là do mang thai, lúc này sắc mặt cô càng thêm xinh đẹp, trắng hồng hào, ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút hồn nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-342-vo-chong-an-ai-xin-loi-lan-nhau-2.html.]
Khiến ánh mắt Lục Tuân trở nên sâu thẳm, anh không nhịn được hôn lên môi cô.
"Ừ, anh cũng có lỗi, sau này em nói với anh rồi, anh cũng sẽ hỏi cảm nhận của em nhiều hơn, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau bàn bạc, anh sẽ cố gắng tôn trọng em, được không?"
"Đồng chí Tiểu Lục, không ngờ anh lại có giác ngộ cao như vậy!" Thẩm Nghiên nhìn anh với vẻ mặt tán thành, cô còn nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái.
Nụ hôn này dường như là một tín hiệu, người đàn ông lập tức cúi đầu, hôn lên đôi môi đang định nói chuyện của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô.
Sau mấy tháng xa cách, hai người vừa gặp lại nhau, cảm giác quen thuộc dường như lại ùa về.
Thẩm Nghiên cảm nhận được sự nồng nhiệt của người đàn ông, cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng phát hiện lúc này cả người cô đều ở trong lòng anh, căn bản không thể trốn.
Cuối cùng, cô chỉ có thể chấp nhận.
Hôn một lúc, môi Thẩm Nghiên đã trở nên đỏ mọng, mặt cũng ửng hồng, cô không dám nhìn Lục Tuân.
Lục Tuân ôm cô ngồi xuống, rồi đặt tay lên bụng cô, thật khó mà tưởng tượng được, bên trong này đã có một sinh mệnh nhỏ bé tồn tại.
Hơn nữa còn là con của hai người họ.
"Không ngờ, đứa bé này lại đến nhanh như vậy." Lục Tuân có chút cảm thán.
"Ừ, em cũng không ngờ, em còn tưởng cơ thể em không dễ dàng mang thai như vậy." Thẩm Nghiên nghĩ đến chuyện này, liền không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Tuân.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lục Tuân chột dạ sờ mũi.
Lại muốn xin lỗi.
Chuyện này nói ra thì đúng là anh không đúng.