Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 347: Em muốn bỏ đứa bé phải không? (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-19 00:20:53
Lượt xem: 68
Thẩm Nghiên nhìn quanh, hình như cũng không có việc gì để làm, những người khác trong nhà đều đi làm hết rồi, bây giờ ngược lại cô trở thành người rảnh rỗi nhất nhà.
Ngay cả hai anh em Đại Đản và Nhị Đản sáng sớm cũng đã ra ngoài, nghe nói lại đi đào giun đất về cho gà ăn.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Nghiên lại lấy sách giáo khoa ra tiếp tục xem.
Lục Tuân ngồi bên cạnh nhìn cô, đột nhiên nhìn Thẩm Nghiên trầm ngâm.
"Sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?"
Thẩm Nghiên ngẩng đầu lên liền thấy Lục Tuân đang suy tư.
Lục Tuân lắc đầu: "Không có gì, chỉ đang nghĩ, có phải em còn biết trước những chuyện khác sau này không?"
Trong lòng Thẩm Nghiên giật thót một cái.
Lục Tuân dường như không biết sự căng thẳng của cô, nhìn cuốn sách trên tay Thẩm Nghiên, hất cằm về phía đó: "Thi đại học!"
Câu này, quả thực là một gậy đập thẳng vào đầu!
Thẩm Nghiên không ngờ, người đàn ông này lại nhạy bén như vậy, lần trước cô chỉ nói chuyện hỏa hoạn, anh đã có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.
"Thi đại học gì cơ?" Thẩm Nghiên quyết định giả ngu.
Dù sao bây giờ cô cũng không muốn nói ra chuyện mình xuyên không, nhưng lại không biết giải thích thế nào về việc mình biết trước nhiều chuyện sau này như vậy.
Chẳng lẽ nói cô thật sự có khả năng tiên tri?
Chuyện này xảy ra một lần thì còn được, nếu nhiều lần, khó đảm bảo những người xung quanh không nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-347-em-muon-bo-dua-be-phai-khong-2.html.]
Diệu Diệu Thần Kỳ
Vậy nên Thẩm Nghiên kiên quyết không thừa nhận, Lục Tuân cũng không ép cô phải thừa nhận.
Anh chỉ nhún vai: "Không có gì, chỉ đang nghĩ, có khi nào kỳ thi đại học cũng được khôi phục không."
"Ai mà biết được, có lẽ vậy, em thấy một số người trong nông trường chúng ta đã lần lượt về thành phố rồi."
Thẩm Nghiên cố ý nói.
Dù sao cũng không cho Lục Tuân một câu trả lời chắc chắn.
Hai người nói chuyện úp úp mở mở, thực ra đều hiểu rõ trong lòng, nhưng ngầm hiểu không vạch trần.
Lục Tuân im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ừm, dù sau này em làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em."
Thẩm Nghiên không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem sách, nhưng cô đã biết thái độ của Lục Tuân.
Trong góc khuất mà anh không nhìn thấy, khóe miệng Thẩm Nghiên khẽ nhếch lên.
Có được sự đảm bảo của anh, Thẩm Nghiên cũng có thể yên tâm ôn thi.
Dù sao thì đến lúc đó cô nhất định phải tham gia kỳ thi đại học.
Không mong thi được điểm cao, nhưng ít nhất có bằng cấp, quen biết thêm nhiều người, sau này có thể bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Ngày cuối cùng Lục Tuân ở nhà, hai vợ chồng nói chuyện tâm sự, ở bên nhau cả ngày.
Ngày hôm sau, Lục Tuân phải rời đi, nhưng trước khi đi, anh còn cùng Thẩm Nghiên lên thị trấn chụp một bức ảnh.
Lần trước đến đây, họ chỉ có hai người, nhưng lần này đến, trong bụng cô đã có thêm một sinh linh bé nhỏ.