Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 366: Về nhà thôi, ngay cả em bé cũng thấy thơm tho (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-20 02:55:04
Lượt xem: 64
Xe lừa thong thả tiến về phía đại đội Bình Khẩu.
Lúc Thẩm Nghiên đang mơ màng sắp ngủ thì xe đã đến nơi.
Lúc này, không gian yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đang "ở ẩn" trong nhà tránh rét, gần như không ai ra ngoài.
Vì vậy, xe lừa cứ thế chạy thẳng về nhà họ Thẩm. Vừa đến nơi, nghe thấy tiếng động, hai đứa trẻ liền chạy ra.
Lý Ngọc Mai vội vàng chạy đến xách hành lý, rồi đưa Thẩm Nghiên về phòng.
"Em gái, vất vả cho em rồi, giường đất đã được đốt ấm rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng ạ, cảm ơn chị dâu Hai." Thẩm Nghiên nhận ra sự thay đổi trong thái độ của chị dâu, không khỏi bật cười.
"Người một nhà cả, khách sáo gì chứ. Có gì cần cứ nói với chị dâu nhé."
Hai cậu nhóc Đản lúc này đã vây quanh Lục Tuân, mắt không ngừng tò mò nhìn anh, nhưng vì không thân thiết lắm với chồng của cô nên lại tỏ ra rụt rè.
"Sao thế? Không nhận ra chú út của các cháu nữa à?"
"Hì hì ~ Có ạ." Nhị Đản cười hì hì hai tiếng, sau đó nhìn Lục Tuân, nhỏ giọng hỏi: "Chú út, cháu có thể nhìn em gái không ạ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Được chứ, các cháu lên đây đi, em gái đang ngủ."
Sau khi hai cậu bé lên giường đất, Lục Tuân hạ thấp tã lót để hai anh em nhìn em bé.
Đứa nhỏ đã được vài ngày tuổi, khuôn mặt bắt đầu trở nên trắng trẻo, mũm mĩm.
Trông vô cùng đáng yêu, khiến hai anh em nhìn đến ngây người.
"Em gái đáng yêu quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-366-ve-nha-thoi-ngay-ca-em-be-cung-thay-thom-tho-2.html.]
Nhị Đản vừa nói vừa định đưa tay ra sờ.
Kết quả bị Đại Đản ngăn lại.
"Không được sờ, da em bé non lắm, phải rửa tay sạch sẽ rồi mới được sờ em."
"Vậy cháu đi rửa tay." Nói xong, Nhị Đản chạy ra ngoài rửa tay.
Lúc quay lại, hai tay đỏ bừng vì lạnh, cậu bé định đưa tay ra sờ em, Đại Đản còn kiểm tra xem tay em trai có lạnh không, xác định là ấm rồi mới cho Nhị Đản sờ em gái.
Hai anh em ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng lúc này nhìn cô em gái nhỏ xíu, cả hai đều dịu dàng hẳn, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lục Tuân cũng không ngăn cản, để hai anh em thỏa sức ngắm em gái.
"Em gái đáng yêu quá!"
"Em gái thơm mềm quá, cháu thích em gái lắm!"
Hai anh em liên tục thốt lên những lời khen ngợi trẻ con, khiến Thẩm Nghiên phì cười.
"Đợi đến lúc em gái khóc, các cháu sẽ không còn thấy em ấy đáng yêu nữa đâu."
Thẩm Nghiên buột miệng nói ra một câu, không ngờ lại nhận được ánh mắt bất mãn của hai anh em.
"Cô ơi, cho dù em gái có khóc thì vẫn là em gái đáng yêu ạ."
"Phải đó ạ, ngay cả ị của em gái cũng thơm nữa."
Thẩm Nghiên: ...
Cô bất giác ngước mắt nhìn Lục Tuân, thầm nghĩ, hình như trong mắt hai anh em Đại Đản và Nhị Đản, ba nó còn chẳng bằng cái tã lót!