Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:43:58
Lượt xem: 14

Trên đường về nhà, Chu Phù muốn mở miệng nói một vài lần nhưng vì ngại với biểu hiện lạnh như băng của người bên cạnh nên cô có chút khiếp sợ, do dự mãi không thôi. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà gọi: “Trần, Trần Kỵ.”

Giọng nói trong trẻo và có chút thận trọng.

Đây dường như là lần đầu tiên Chu Phù gọi tên của cậu.

Bước chân của cậu con trai hơi chậm lại, chỉ trong chớp mắt, sau đó trở lại như bình thường. Cậu lười biếng uể oải liếc nhìn cô một cái, xem như là đáp lại.

“Tôi có thể thêm WeChat của anh không?” Cô hỏi.

“Không thể.” Cậu không hề nghĩ ngợi, từ chối rất dứt khoát.

Chu Phù sửng sốt, lại nhớ tới lời của những tên côn đồ nói trước đây, cô có thể đoán được rằng ngoại hình của cậu thế này nên rất được các cô gái yêu thích, có lẽ rất nhiều người muốn kết bạn Wechat với cậu và cậu thường từ chối họ.

Cô sợ cậu hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Tôi muốn chuyển tiền trả anh.”

Cô chỉ vào túi lớn đồ ăn vặt.

Nghe đến đây, cậu dừng lại, hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Biểu cảm đó dường như trực tiếp nói rằng: “Loại mánh khóe của cô, ông đây đã thấy nhiều rồi.”

Sau đó, cậu cười nửa miệng, giọng điệu có chút khó xử: “Ồ, xin lỗi vì điều đó, tôi chỉ nhận tiền mặt.”

Chu Phù: “…”

Về đến nhà, hai người cùng đi lên tầng hai.

Chu Phù mở cửa phòng ngủ. Trần Kỵ đặt túi đồ ngay trước cửa và trở về phòng kế bên.

Chu Phù vội gọi cậu: “Anh còn chưa lấy đồ – –”

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa.

Chu Phù chỉ cho rằng cậu đã quên, không nghĩ ngợi nhiều. Cô ôm váy ngủ ra khỏi phòng ngủ, đến phòng vệ sinh đối diện để tắm rửa.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dường như cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Chu Phù bật điện thoại di động của mình và phát một bản nhạc piano để trấn tĩnh lại.

– – The truth that you leave.

Bài hát mà cô hay nghe nhất lúc cô muốn bình tĩnh lại.

Khi dòng nước lẫn bọt xà phòng chảy qua toàn bộ cơ thể, Chu Phù mới mơ hồ nhận thấy cảm giác hơi đau ở mắt cá chân.

Rửa sạch bọt xà phòng, cô cúi người xuống xem xét và không biết từ khi nào mà nơi đó có một miệng vết thương.

Có lẽ là vừa rồi cô vô tình bước phải vào một hố nước.

Cô khẽ cau mày, có chút điệu đà, đột nhiên trong đầu cô loé lên những thứ mà Trần Kỵ mua tối nay nhưng chưa mang đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-10.html.]

Một số đôi vớ trắng cho nữ, iodophor và băng keo cá nhân.

**

Ở phía bên kia, Trần Kỵ đi vào phòng ngủ liền lười biếng nằm xuống giường.

Cánh tay để ở trên trán, mặt cậu không có biểu tình gì mà nhắm mắt lại.

Vài phút sau, ma xui quỷ khiến, cậu lấy một tờ tài liệu được gấp lại từ trong túi ra.

Cậu mở tài liệu trong tay ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai inch của Chu Phù một lúc lâu.

Sau đó, cậu cảm thấy hình như mình có tật xấu gì đó, liền bực bội vo tròn tài liệu rồi ném nó đến mép giường trên mặt đất.

Một lúc sau, người thiếu niên trầm mặt, cậu bước xuống giường và đi đến bên cạnh bàn, nhặt quả bóng giấy trên mặt đất lên.

Sau khi làm phẳng lại nó, cậu kẹp vào cuốn vẽ phác thảo và ném nó vào ngăn kéo.

Cậu thản nhiên cầm một bao t.h.u.ố.c lá trên bàn và ra khỏi phòng ngủ.

Khi đi qua hành lang, tiếng nước chảy kèm theo tiếng piano du dương êm ái phát ra từ nhà vệ sinh. 

Bước chân cậu vô thức dừng lại, cậu tự cho rằng cậu không có tế bào nghệ thuật tao nhã nào, nhưng không hiểu sao cậu lại đứng đó nghe hết cả bài.

Cậu không biết tiếng nước đã dừng lại từ lúc nào, khi cậu ngước mắt lên một lần nữa, hình ảnh cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông hai dây rộng thùng thình, tay cầm bộ quần áo vừa thay đập vào mắt cậu.

Cánh tay nhỏ và đôi chân gầy guộc, trắng nõn thanh tú, đôi mắt vẫn còn sững sờ.

Trần Kỵ: “…”

Người thiếu niên không nói một lời nào, cậu đi thẳng xuống tầng một mà không quay đầu lại.

Sau khi hút ba điếu thuốc liên tiếp, cậu mới khó khăn mà đè nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, khi cuộc gọi được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của người anh em Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, xong việc rồi sao? Đến uống rượu đi.”

Trần Kỵ vô thức nhìn ô cửa sổ nhỏ ở cuối tầng hai. Khi thấy đèn đã tắt, cậu rời tầm mắt và đi ra khỏi nhà.

Nơi uống rượu nằm ở một tứ hợp viện nhỏ cách tiệm net không xa.

Nó đã mở hơn mười năm, mọi người trên đảo đều đã quen thuộc.

Thấy Trần Kỵ đã đến, cười chào hỏi mọi người, Lục Minh Bạc nghe tiếng thì nhìn ra, vẫy tay với cậu: “Anh Kỵ, ở đây.”

Trần Kỵ lười biếng ngồi vào ghế của mình, khuôn mặt của những cô gái nhỏ ở đối diện lập tức đỏ bừng.

Lục Minh Bạc tò mò hỏi: “Anh à, vừa nãy em gọi anh sao anh không đến?”

Trần Kỵ không để ý mà châm một điếu thuốc, giọng điệu nhàn nhạt: “Trong nhà có một con mèo, nhiều việc, dày vò.”

Loading...