Anh Luôn Ở Đây - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:44:06
Lượt xem: 20
Lục Minh Bạc đang rót rượu cho cậu, thuận miệng nói: “Bây giờ không có việc gì sao?”
Trần Kỵ: “Mèo con đang ngủ.”
Lục Minh Bạc cười và nâng ly của mình: “Vậy tối nay đừng về nữa, không say không về.”
Vừa dứt lời, Trần Kỵ đột nhiên nhớ ra trước khi cậu ra khỏi nhà, bà Tô Tú Thanh nhờ cậu đưa Chu Phù đến trường để báo danh vào buổi sáng ngày mai. Nhất thời, cậu uống rượu đến mức thất thần.
Âm nhạc trong tiệm mở to vang trời và nhịp trống dồn dập, khiến Trần Kỵ khó chịu không thể hiểu được.
Một vài cô gái nhỏ đối diện cậu đỏ mặt thì thầm với nhau. Vào lúc này, họ xô đẩy nhau, trong số đó có một người mang khăn choàng đứng dậy, bưng một đĩa đồ ăn đến trước mặt Trần Kỵ, giọng nói cô ta kiều diễm động lòng người: “Anh Kỵ, mới vừa nướng xong.”
Bên tai Trần Kỵ đột nhiên hiện lên câu “Trần Kỵ” giòn giã của Chu Phù. Ngược lại, cô gái trước mặt này thật khiến người ta chán ghét.
Cậu lười đưa tay ra, trực tiếp làm ngơ, không kiên nhẫn mà hỏi Lục Minh Bạc bên cạnh một câu: “Đây là bài hát dở ẹc gì vậy?”
“Hả?” Lục Minh Bạc bị âm nhạc làm át đi tiếng nói, khiến cậu không nghe rõ, cậu ta vô thức rướn cổ họng qua hỏi: “Anh nói gì? Bài hát này cảm động quá, nhảy Disco đều nghe bài này.”
Trần Kỵ cau mày: “Ồn ào quá.”
Cũng không biết cậu là nói bài hát này hay nói người phụ nữ khăng khăng muốn đến gần.
Thấy vậy, Lục Minh Bạc liền vội vàng nói: “Anh muốn nghe gì, em bảo ông chủ mở!”
Người thiếu niên vô thức nhớ tới bài hát từ nhà vệ sinh truyền ra lúc cậu đứng ngoài hành lang, liền đột nhiên nói: “Có nhạc piano không?”
Lục Minh Bạc: “…?”
Trần Kỵ bực bội mà uống một ngụm rượu, cậu cũng cảm thấy mình có chút bệnh nặng. Sau khi đứng dậy đi thanh toán hoá đơn, cậu rời khỏi quán rượu mà không nói một lời chào.
Một vài cô gái thấy cậu đi rồi, thất vọng nói: “Chao ôi, sao lại đi rồi …”
Lục Minh Bạc cũng không hiểu: “Có lẽ…là sợ mèo con thức dậy?”
“Nuôi mèo phiền phức như vậy sao? Giống như hẹn hò vậy…”
**
Sáng hôm sau phải đến trường mới để báo danh nên Chu Phù tắt đèn sớm và nằm trên giường một cách ngoan ngoãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-11.html.]
Kết quả là, có lẽ lạ giường. Cô trằn trọc một lúc lâu mà vẫn chưa thể ngủ được.
Đảo Kim Đường đêm nay không nóng như buổi trưa. Làn gió biển thổi vào từ cửa sổ, còn mang theo chút không khí lành lạnh.
Chu Phù đang nằm yên tĩnh, nhưng tâm trí cô lại đầy ắp tất cả những chuyện đã xảy ra suốt cả ngày hôm nay.
Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại đột nhiên gửi cô đến thị trấn xa lạ này và cô cũng không hiểu tại sao cô không được phép liên lạc với những người ở Bắc Lâm.
Cô không hiểu tại sao tối khi đi tắm xong không thể gọi được cho mẹ, số điện thoại đã trở thành một số không tồn tại.
Cô càng muốn ngủ thì lại càng không thể ngủ được.
Đêm càng lúc càng khuya, xung quanh tối đen như mực. Phòng ngủ của bà ở tầng một, Trần Kỵ mới vừa ra ngoài, toàn bộ tầng hai này chỉ có một mình cô.
Cô gái nhỏ nằm trong một chiếc chăn mỏng, cô nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa bị gió đêm thổi tung mà cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có tiếng sột soạt ở phòng bên cạnh.
Trái tim của Chu Phù đập nhanh và vô số hình ảnh của những bộ phim kinh dị lướt qua tâm trí, cô sợ đến nỗi lấy chăn trùm kín cả người, cắn c.h.ặ.t t.a.y không dám phát ra tiếng động.
Trong bóng tối, thính giác được phóng đại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô mơ hồ cảm thấy cánh cửa gỗ phòng bên cạnh mở ra kẽo kẹt, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi tiến vào phòng ngủ của cô.
Không biết là người hay ma.
Tim Chu Phù đã sắp nhảy đến cổ họng, cuối cùng không nhịn được buột miệng thốt ra: “Trần Kỵ!”
Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên dừng lại, một lúc sau, mới có giọng nói châm chọc quen thuộc vang lên: “Cô cũng thật tự nhiên, lúc ngủ còn gọi tên tôi, không thích hợp lắm nhỉ?”
Cô gái nhỏ gần như thở ra nhẹ nhõm ngay lập tức, giọng điệu có vẻ rất biết ơn: “Anh đã về rồi à?”
Giọng điệu này khiến Trần Kỵ bối rối, cậu không được tự nhiên nói: “Ừm…”
“Còn đi ra ngoài sao?”
Người thiếu niên hơi nhướng mày, có chút nghịch ngợm: “Quản tôi sao?”
Chu Phù bĩu môi: “…”
Nói xong, cậu cảm thấy tâm trạng vừa rồi của cô có gì đó không ổn, đầu lưỡi đỡ lấy hàm dưới, cuối cùng vẫn là lười nhác nói: “Không ra ngoài nữa, tắm rửa đi ngủ, mẹ nó, ngày mai không phải còn phải đưa cô đi học sao?”