Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:47:34
Lượt xem: 7

Giọng điệu nhàn nhã không nhanh không chậm của người đàn ông vang lên trong không gian kín của thang máy: “Cô làm gì đấy?”

 

“Hả?” Chu Phù quay người ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Sao lại xuống lầu 1?”

 

Chu Phù li/ếm môi dưới: “Về…về nhà?”

 

Trần Kỵ hờ hững nói: “7 giờ là phim chiếu, bây giờ là giờ cao điểm lúc tan tầm, cho dù lái xe thì cũng nhất định tới không kịp, cô còn về nhà?”

 

Chu Phù: “Ồ…”

 

Hai người tới bãi đỗ xe, còn chưa đi được mấy bước thì một chàng trai liền chạy tới.

 

Bước tới trước mặt Trần Kỵ, anh ta giao hai hộp đồ trong tay một cách nhanh chóng, sau đó liền quay người rời đi.

 

Chu Phù đi theo phía sau anh, rồi tiến lại gần chiếc xe thể thao màu xám bạc quen thuộc trước mặt

 

Bên tai bỗng nhiên nhớ lại lời nói chuyện phiếm lúc trước của lão Dư ở trong văn phòng.

 

—— “Ghế phụ là ghế dành cho bạn gái.”

 

—— “Hết cách rồi, trong nhà quản nghiêm lắm.”

 

Chu Phù còn đang xuất thần thì Trần Kỵ đã đi đến trước mặt cô, tiện tay mở cửa xe bên chỗ ghế phụ ra, rồi sau đó duỗi tay búng một cái trước mặt cô: “Nghĩ cái gì đấy?”

 

Chu Phù đột nhiên hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Lão Dư nói…”

 

Trần Kỵ lười biếng quét mắt liếc cô một cái: “Cái gì?”

 

Chu Phù không được tự nhiên mà li/ếm l/ếm môi, cố ra vẻ thoải mái mà nói: “Lão Dư nói anh không cho anh ta ngồi ghế phụ.”

 

Một tay Trần Kỵ nắm ở phần trên của chốt cửa, đầu lưỡi đang đưa qua đưa lại giữa hai gò má: “Còn muốn xem phim nữa không thế?”

 

“Xem…”

 

“Xem thì mau lên xe.”

 

“Ồ…”

 

Sau khi cô thắt dây an toàn, Trần Kỵ đã ngồi vào ghế lái, sau khi đóng cửa lại, anh tùy tiện ném hai hộp đồ ăn vừa nhận được vào trong lòng Chu Phù: “Bây giờ đi qua đó cũng không kịp ăn cơm, chúng ta ăn cái này lót dạ trước đi.”

 

Chu Phù liếc nhìn bao bì bên ngoài của hộp rồi hỏi anh: “Anh đặt nó khi nào vậy?”

 

Trần Kỵ đánh tay lái, mắt nhìn phía trước, mặt không thay đổi nói: “Lúc Lý Thuận vừa mới thất tình ấy.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Cô rất có năng lực đấy, đi đến đâu cũng đều có các anh trai, em gái nhỉ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-112.html.]

Chu Phù: “…”

 

Đồ ăn mà Trần Kỵ gọi dường như có vẻ hợp với khẩu vị của Chu Phù, sau khi chiếc xe đi ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất một cách suôn sẻ, Chu Phù đã mở hộp đồ ăn ra.

 

Những chiếc sủi cảo nhân tôm tròn trịa tinh xảo lộ ra, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

 

Chu Phù gắp một viên nếm thử hương vị, cảm thấy khá ngon nên liền ăn liên tiếp ba bốn viên.

 

Khi xe dừng lại trước đèn giao thông, Chu Phù nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh đã ăn chưa?”

 

“Cô nói gì?”

 

Chu Phù nghĩ: “Thì…Anh có muốn ăn chút không?”

 

“Cũng được.” Ánh mắt người đàn ông lười biếng nhìn chằm chằm phía trước không quay đầu lại.

 

Chu Phù thấy vậy liền cầm chiếc hộp đưa qua.

 

Chỉ có điều hai giây trôi qua mà vẫn không thấy Trần Kỵ có động tĩnh gì.

 

Mặc kệ chiếc xe đang chờ đèn đỏ đếm ngược hai phút, trì hoãn không di chuyển, bàn tay to lớn của người đàn ông vẫn uể oải đặt trên vô lăng, không hề có dấu hiệu buông ra.

 

Một lát sau, anh khẽ nhướng mày: “Cô không nhìn thấy tôi không thể dùng tay sao?”

 

“Hả?” Chu Phù trợn mắt mở to, chợt nhận ra điều đó, cô mới “Ồ” một tiếng.

 

Cô vội vàng gắp một viên sủi cảo tôm cho vào miệng anh.

 

Nhịp tim đập nhanh rất nhiều mà không thể giải thích được.

 

Sau khi đút được vài viên, Trần Kỵ như giật giật khóe môi, khẽ cười nói: “Hay thật, vậy mà không nghĩ rằng sẽ có một ngày cô ở đây đút tôi ăn thế này.”

 

Chu Phù: “…”

 

Xe chạy suốt chặng đường, hai người mỗi người ăn mấy viên, đồ ăn cũng chia nhau ăn gần hết.

 

Khi cô chuẩn bị đến trung tâm thương mại có rạp chiếu phim, đột nhiên Chu Phù cảm thấy đau ở bụng dưới, lông mày không nhịn được phải nhíu lại.

 

Khóe mắt Trần Kỵ thoáng nhìn một cái, nghiêng đầu nhìn sang, anh đã thuộc lòng biểu cảm này của cô.

 

Trước đây ở Kim Đường, cô là bạn cùng bàn của anh nửa năm, mỗi tháng có thể gặp vấn đề này một lần.

 

Chiếc xe vững vàng tiến vào bãi đậu xe trên tầng hai.

 

Trần Kỵ giơ tay bấm một nút, một ngăn kéo nhỏ từ dưới ghế bật ra, anh lạnh lùng thò tay vào trong, một lúc sau, anh tìm thấy một thứ gì đó được bọc trong chiếc túi màu hồng, tiện tay ném vào người Chu Phù.

 

Cô gái nhỏ chăm chú nhìn anh: “…”

 

Đó là một gói băng vệ sinh chưa mở.

 

Cô ấy thậm chí còn không nhận ra rằng kỳ kinh nguyệt của mình lại tới vào lúc này, cô cũng không biết làm sao mà Trần Kỵ nhớ được.

Loading...