Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:47:45
Lượt xem: 8

Cô thuận miệng hỏi: “Tại sao trong xe anh lại có thứ này…”

 

Trần Kỵ không trả lời ngay, chỉ nói: “Cô không phải nói là nó không có quy luật à?”

 

Vậy thì cứ phòng hờ thì sẽ hữu ích vào những lúc thế này.

 

Sau khi xuống xe, ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn về phía Trần Kỵ mấy lần, cô do dự một lúc lâu mới đành vứt bỏ mặt mũi mà nhờ anh giúp kiểm tra xem trên quần có bị dính gì không.

 

Ai ngờ sau khi hai người lần lượt vào thang máy, người đàn ông đột nhiên nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, quần cô không có dính.”

 

“…” Chu Phù gục xuống đầu, “Ồ…”

 

Cô đột nhiên cảm thấy rằng liệu có phải Trần Kỵ đã cài máy theo dõi trong tâm trí cô hay không nữa.

 

Thang máy rất nhanh đã đến tầng thứ bảy, nơi có rạp chiếu phim, Trần Kỵ hếch cằm về phía nhà vệ sinh cách quầy bán vé không xa: “Toilet ở bên kia, tôi ở đây chờ cô.”

 

Chu Phù gật gật đầu, cầm băng vệ sinh, bước chân dồn dập mà chạy chậm về hướng nhà vệ sinh.

 

Khi bước ra, cô nhìn thấy từ xa Trần Kỵ đang nhàn rỗi đứng ở cuối hàng của quầy bán bắp rang.

 

Bên cạnh có không ít cô gái đang xì xào bàn tán.

 

Chu Phù nghe xong dăm ba câu liền biết là đang bàn tán về Trần Kỵ.

 

“Thấy người đàn ông mặc áo phông đen không? Anh ấy đẹp trai đến mức chân tôi muốn mềm luôn.”

 

“Rõ ràng là bạn trai tôi cũng ăn mặc như thế, tại sao anh ấy lại xấu như vậy? Là tôi không nên trách trang phục của anh ấy mà hẳn là nên đổ lỗi cho khuôn mặt và dáng người của anh ấy.”

 

“Đúng là lụa đẹp vì người mà.”

 

“Cho nên đẹp trai như vây thì cũng đến xem phim một mình à…”

 

Bước chân Chu Phù dừng một chút, cô đang định đi về phía trước thì thấy cô gái đang cầm hai cốc trà sữa dường như đã nhìn rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đi đến trước mặt Trần Kỵ, nghiêng đầu, tinh thần phấn chấn mà nở một nụ cười đáng yêu: “Chào anh ạ.”

 

Giọng của cô gái cũng khá ngọt.

 

Chu Phù lặng lẽ đứng yên tại chỗ, không có ý định bước tới quấy rầy cô ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-113.html.]

Trần Kỵ đang lơ đãng ngẩng đầu nhìn bảng menu đồ ăn vặt treo trên tường cách đó không xa, nghe vậy cũng không thèm quay đầu nhìn, làm như không nghe thấy.

 

Điều này dường như nằm trong dự đoán của cô gái, ai cũng biết rõ, với khuôn mặt này, xung quanh anh đâu đâu cũng toát ra khí chất kiêu ngạo, có lẽ từ nhỏ tới giờ anh chưa bao giờ thiếu người khác giới theo đuổi.

 

Lạnh lùng, ngạo mạn là điều hết sức bình thường.

 

Nụ cười của cô gái không hề giảm bớt, thậm chí còn bắt đầu dùng tay kéo kéo góc áo của anh, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ: “Anh trai, nếu tiện có thể thêm WeChat được không ạ?”

 

Lần này rốt cuộc Trần Kỵ cũng cau mày nghiêng đầu, sau đó anh rất thẳng thừng từ chối: “Không tiện.”

 

Cô gái không nản lòng mà cúi đầu nhấp vào mã QR WeChat của chính mình: “Cứ quét đi ạ, rất tiện mà.”

 

Đối phó với loại người này, tính kiên nhẫn Trần Kỵ có hạn, hiện tại dường như có chút khó chịu, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Cô không thấy lúc tôi đến đây bên cạnh có một cô gái nhỏ rất xinh đẹp sao?”

 

Ngụ ý là làm ơn soi gương thường xuyên trước khi bước ra đường, rồi xem bản thân có xứng với những thứ đó hay không.

 

“Hả?” Nụ cười của cô gái cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, thật ra cô gái đã nhìn Trần Kỵ chằm chằm từ khi anh vừa đi ra khỏi thang máy, cô ta biết bên cạnh anh có người, cô ta chờ người đó đi vào nhà vệ sinh trước rồi mới lặng lẽ tận dụng thời điểm này, cô ta đã dùng chiêu này vài lần rồi, khí chất của những người đàn ông đó thoạt nhìn có vẻ còn kém xa gương mặt cặn bã của Trần Kỵ, nhưng lần nào cũng dùng được.

 

Hoa nhà dù tốt đến đâu cũng không thơm bằng hoa dại, từ trước đến nay đàn ông luôn khó từ chối những cô gái nhỏ chủ động ngỏ lời bắt chuyện.

 

Cô gái nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Tuy nhiên, người này có vẻ là một tay lão luyện, sau một hồi lúng túng, cô ta càng trở nên mạnh dạn hơn: “Chỉ là kết bạn thôi, ngoài ra em không làm gì khác.”

 

Trần Kỵ cũng không thèm nhướng mày nữa, dọc theo hàng người tiến lên hai bước, hờ hững trả lời: “Thật xin lỗi, bạn gái của tôi quản rất nghiêm, không bao giờ cho phép tôi tùy tiện kết bạn với người lạ.”

 

Cô gái: “…”

 

Chu Phù: “…”

 

Chu Phù ở cách đó không xa như đã đợi cả buổi, mắt thấy cô gái kia rốt cuộc cũng muốn rời đi, liền chậm rãi đi về phía Trần Kỵ.

 

Người đàn ông một giây trước còn nhìn chằm chằm biển hiệu không quay đầu lại, giây sau liền biết cô đã quay lại.

 

Anh không chút kiêng dè nào, giọng điệu bên ngoài xem ra rất gần gũi, bất chợt không đầu không đuôi mà nhỏ giọng hỏi: “Cô tới kỳ à?”

 

“…” Thật ra Chu Phù có chút xấu hổ, “Không…Vừa tới thôi…”

 

Trần Kỵ: “Đau lắm sao? Không thì chúng ta về nhà nhé?”

Loading...