Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:35:57
Lượt xem: 10

Trần Kỵ lười biếng dựa vào sô pha, anh ngước mắt liếc màn hình led lớn, không có hứng thú xem nội dung, thuận miệng hỏi: “Đây là phim gì?”

 

Chu Phù: “Là về một cặp chị em song sinh hoán đổi thân phận.”

 

Cô nói xong, dừng một chút, hỏi: “Anh không phải nói với Lý Thuận là anh cũng rất muốn xem sao, vừa hay không mua được vé?”

 

“…”

 

Trần Kỵ: “Tôi muốn xem cái quái ấy.”

 

Chu Phù: “…”

 

Phần sau của bộ phim, Trần Kỵ thậm chí còn nhắm mắt ngủ.

 

Ghế sô pha nhỏ, hai người dựa sát vào nhau, người đàn ông khoanh tay trước ngực, lười biếng duỗi chân dài, đầu như có như không tựa lên vai Chu Phù.

 

Cô gái nhỏ lo lắng đến mức không dám nhúc nhích tí nào, đành để anh gối đầu ngủ trên vai của cô.

 

Lúc xem xong cũng đã gần chín giờ, Trần Kỵ đang lái xe, thuận miệng hỏi: “Có đói bụng không?”

 

“Có một chút.”

 

“Muốn ăn ngoài hay là về nhà ăn?”

 

Chu Phù suy nghĩ, cảm thấy rằng mọi thứ xung quanh đây đều khá đắt đỏ, vì vậy cô ấy nói: “Về nhà đi.”

 

“Được, tôi còn phải đích thân hầu hạ cô.”

 

Chu Phù: “…”

 

Giờ này ở Bắc Lâm, đường phố vẫn còn rất náo nhiệt, ánh đèn neon trong thành phố lấp lánh, có một cảm giác choáng ngợp ở khắp mọi nơi.

 

Cô yên lặng ngồi ở ghế phụ, vốn muốn lấy điện thoại di động ra nói chuyện với Lăng Lộ Vũ nhưng không ngờ trên màn hình của điện thoại di động hiện lên hàng tá tin nhắn.

 

Tất cả đều là những dãy số lạ hoắc, mỗi tin nhắn đều là một bức ảnh.

 

Trong số khoảng hơn chục bức ảnh, những bức đầu tiên là bức Chu Phù và Trần Kỵ bị chụp lén khi họ đi cùng nhau trong mấy ngày qua, những bức còn lại thì mới được tung lên lúc họ mới xếp hàng bên ngoài rạp chiếu phim.

 

Đầu ngón tay của Chu Phù gần như ngay lập tức bấm mạnh vào lòng bàn tay.

 

Từ giọng điệu trong tin nhắn, không cần nhìn cũng biết là Chu Gia Thịnh.

 

【 Đây không phải là người yêu của cô ở Kim Đường năm đó chứ? Sao nào, cô làm chung công ty với cậu ta à?】

 

【 Cô không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho người khác chứ, người từ tỉnh lẻ lên đây không dễ, Bắc Lâm lại hỗn loạn biết bao nhiêu, kiếm việc làm còn khó khăn hơn nữa, lỡ như tôi dẫn người ta tới đó gây rối, cậu ta và cô cùng mất việc, chẳng phải là cô làm khổ cậu ta à?】

 

【 Tuổi còn nhỏ mà học cái thói sống chung. 】

 

【 Cô nói xem có phải cô có vấn đề gì không hả Chu Phù? Cô và đối phương đều đã làm đến mức đó rồi, tại sao lúc trước yêu cầu cô đi theo Phó Kỳ Hữu lại giả bộ thanh cao, sống c.h.ế.t không đồng ý? 】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-115.html.]

【Nhưng tôi nói cho cô biết, Phó Kỳ Hữu không lâu sau phải tốt nghiệp về nước, nếu ngày mai cô mà không chịu phối hợp thân mật với hắn, vậy chờ Phó Kỳ Hữu trở về tìm cô đi, sợ là đến lúc đó thằng anh này của cô cũng phải đi theo chịu khổ rồi. 】

 

Dọc đường đi, Chu Phù cầm di động không lên tiếng nữa.

 

Trần Kỵ cho rằng cô mệt nên thuận tay chỉnh điều hòa bên trong xe cho ấm lên một chút.

 

Lúc về đến nhà, anh giục cô đi tắm trước, còn anh uể oải vào bếp, tác phong nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối cho cô.

 

Chờ làm xong mọi việc, anh theo thói quen đến trước phòng Chu Phù gõ cửa.

 

Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của cô gái nhỏ vang lên từ bên trong.

 

“Ra ngoài ăn đi.”

 

Chu Phù: “Anh ăn đi, bây giờ tôi thật sự không muốn ăn…”

 

Trần Kỵ nhướng mày: “Không ăn trừ lương đấy.”

 

Nếu là lúc bình thường, chỉ cần cô nghe được lời này, cô sẽ lập tức vui vẻ ngoan ngoãn đi ra ăn, lần nào cũng vậy.

 

Nhưng đêm nay, Chu Phù thanh âm nghẹn ngào: “Vậy anh trừ đi…”

 

Trần Kỵ cau mày: “Cô làm sao vậy?”

 

“Không sao hết…Chỉ là tôi mệt quá, tôi muốn đi ngủ trước.”

 

Bàn tay to của người đàn ông đã đặt lên tay nắm cửa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng không đẩy cửa đi vào.

 

Ước chừng một giờ sau, Chu Phù mơ màng ôm chăn ngẩn người ngồi dậy khỏi giường.

 

Đau đầu dữ dội, cổ họng hình như có thứ gì đó mắc kẹt, nhớp nháp, rất khó chịu.

 

Cô xỏ dép lê, mơ mơ màng màng mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị tới phòng bếp rót chút nước uống.

 

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô liền thấy Trần Kỵ đang nằm nửa người trên sô pha.

 

Thấy cô đi ra, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Đồ ăn còn nóng, muốn ăn bây giờ cũng được.”

 

Chu Phù chỉ gật gật đầu: “Tôi không đói, uống chút nước là được.”

 

Thấy trên bàn trà có, Chu Phù quyết định đi đến mép ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, đưa tay uống.

 

Đuôi lông mày Trần Kỵ nhướng lên: “Ly đó tôi vừa mới uống.”

 

Chu Phù gật gật đầu, không thèm để ý.

 

“Anh đang làm gì vậy?” Thấy anh ôm điện thoại, Chu Phù thuận miệng hỏi, giọng nói hơi khàn khàn.

 

“Chơi game.” Anh đáp.

 

Thật ra Trần Kỵ rất ít khi chơi những thứ này, chỉ là vừa rồi anh thấy cô không chịu nói gì với anh, chỉ cắm đầu vào phòng mà không ra, cảm thấy buồn chán vô cớ nên anh chỉ làm vài ván để di dời lực chú ý.

Loading...