Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:36:08
Lượt xem: 4

Sắc mặt Chu Phù ngơ ngơ, nghe vậy, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể chơi không?”

 

“Muốn chơi à?”

 

“Ừm.” Cô gật gật đầu.

 

Trần Kỵ thoáng đứng dậy: “Lại đây.”

 

Trần Kỵ có chơi một loại trò chơi b.ắ.n nhau tương đối phổ biến trong những năm gần đây (pubg).

 

Chu Phù chưa từng chơi loại game nào, trước đây cô đều bận học và luyện đàn, sau này bận đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đụng vào những thứ này.

 

Nhưng mà có Thân Thành Dương và Lăng Lộ Vũ hay chơi, thỉnh thoảng có thể thấy bọn họ tám chuyện trong nhóm nên ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

 

Cô ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh Trần Kỵ, yên lặng đợi anh cài đặt xong trò chơi cho cô.

 

Lúc trước bởi vì ở trong trò chơi Thân Thành Dương chửi tục người ta quá nhiều mà bị khóa acc trong một tháng, vì vậy cậu ấy đã mượn tài khoản của cô để đánh đôi với Lăng Lộ Vũ, cho nên tài khoản của Chu Phù không phải là tài khoản mới và không có chế độ luyện tập khi bắt đầu trò chơi.

 

Sau khi cô đăng nhập, Trần Kỵ đã kéo cô ấy vào đội, giải thích ngắn gọn về quy tắc hành động cho cô ấy rồi luyện tập mấy lần, nhờ vậy cô đã có thể bắt đầu rất nhanh.

 

Nhưng khi bước vào giao diện chiến đấu thực tế, nó không dễ dàng như vừa rồi ở sân huấn luyện.

 

Toàn bộ hành trình, Chu Phù gần như đều bám dính mà đi theo phía sau Trần Kỵ, trong hầu hết các tình huống, Trần Kỵ đều lên trước hạ gục đối thủ, rồi sau đó nhường cơ hội cho Chu Phù nạp đầy đạn, cho cô yên ổn mà tăng thêm kinh nghiệm chơi game.

 

Chu Phù không có ham muốn thắng thua, vì vậy cô tự thấy hài lòng với chính mình.

 

Sau hai ván, hai người vốn dĩ ngồi trên sô pha, một trái một phải, trở nên thoải mái hơn, vô tình tựa vào nhau, cả hai đều không phát hiện ra điều gì bất thường.

 

Ngoài việc đối đầu với s.ú.n.g của kẻ thù, thực tế có rất nhiều cách để chơi trò chơi này.

 

Chu Phù rất dễ bị dọa khi cô b.ắ.n súng, vì vậy Trần Kỵ đã yểm trợ lái xe đưa cô đi, lúc thì ngồi trên khinh khí cầu, lúc thì lái máy bay ra bãi biển để phóng pháo hoa (thính).

 

Vô hình trung số lượng người sống sót trong toàn bộ trò chơi đã giảm dần từ một trăm ban đầu xuống còn mấy chục, sau đó là một chữ số và cuối cùng chỉ còn lại ba người.

 

Nói cách khác, ngoại trừ hai người bọn họ thì kẻ thù chỉ còn lại một người.

 

Thông thường, ở giai đoạn cuối cùng này, cả hai bên đều thận trọng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-116.html.]

 

Nhưng mà Chu Phù cũng không biết được những quy tắc này, cứ như cũ lặng lẽ ở bờ biển phóng pháo hoa.

 

Trần Kỵ cũng không quan tâm lắm đến kết quả, chiều theo ý cô.

 

Sau đó, có lẽ chính tín hiệu đặc biệt của pháo hoa đã thu hút kẻ địch cuối cùng.

 

Đối phương ở trong tối, mà Trần Kỵ và Chu Phù ở ngoài sáng, ngay khi phát s.ú.n.g đầu tiên được b.ắ.n ra, Trần Kỵ dường như là theo bản năng nói với Chu Phù: “Cô chạy về phía bên trái.”

 

“Sao?”

 

“Chạy ngay về hướng bên trái đi.”

 

Chu Phù làm theo như bản năng, rồi sau đó liền nhìn thấy động tác nhân vật Trần Kỵ đột nhiên chạy về hướng cô rời đi, chặn địch ở trung tâm, sau đó giơ tay ném một cục l.ự.u đ.ạ.n về phía làn khói trắng phía trước cách đó không xa, giây tiếp theo, nhân vật cùng tên trong game bị b.ắ.n rơi xuống đất.

 

Rõ ràng đây chỉ là trò chơi, nhưng Chu Phù bất chợt cắn môi, nắm chặt di động.

 

Nếu lúc nãy cô không nghe lời anh và không chạy sang bên trái, thì khẩu s.ú.n.g headshot đã nhắm ngay vào nhân vật trong game của cô rồi.

 

Vài giây sau, l.ự.u đ.ạ.n do Trần Kỵ ném ra đúng lúc phát nổ, đối thủ không kịp thoát khỏi phạm vi sát thương, bị oanh tạc chỉ còn lại một vệt máu.

 

Chu Phù gần như không hề nghĩ ngợi gì, sau khi vụng về nhắm vào mục tiêu, cô đã b.ắ.n bừa bãi vào đối thủ.

 

Tất cả đạn dược trong túi đã cạn kiệt, sau khi lần theo làn đạn thì cuối cùng vẫn có một phát b.ắ.n trúng đầu.

 

Thông báo trò chơi thắng lợi của hai người hiện lên trên màn hình di động.

 

Trần Kỵ kéo nhẹ khóe môi dưới, khen cô: “Đỉnh nha.”

 

Trên mặt Chu Phù lại không có một chút vui mừng chiến thắng nào, môi mím chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

 

“Làm sao vậy?” Trần Kỵ thấy thế, ý cười dần dần nhịn xuống.

 

Chu Phù hồi lâu vẫn không hé răng, nhưng một lúc sau, giọng nói mang theo tiếng khóc không thể kiểm soát được, cô đột nhiên nói với anh: “Anh có thể đừng đứng trước mặt tôi suốt được không?”

 

Mặt Trần Kỵ ngẩn ra, lông mày nhướng lên, ngữ khí vẫn như trước, thoải mái: “Tôi thay cô cản đường, cô còn ý kiến ​​sao? Chu Phù, cô còn có lương tâm không vậy, hửm?”

 

“Tôi luôn kéo anh về phía sau, giống như một gánh nặng vậy.”

Loading...