Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:23:08
Lượt xem: 11

Hốc mắt Chu Phù phiếm hồng, nhất thời không trả lời.

 

Ngược lại Trần Kỵ ở bên cạnh chậm rãi chen vào: “Ăn cơm còn không nhiều bằng con mèo kia nữa thì sao mập lên được.”

 

Tô Tú Thanh không thể che giấu sự đau lòng của mình: “A Kỵ, vậy con nên để ý nhiều chút, để Chúc Chúc dưỡng bệnh cho tốt, như này sao được. Chúc Chúc à, con cũng đừng tùy hứng, cơ thể là của mình, những thứ khác có thể không nghe A Kỵ, nhưng đối với chuyện ăn cơm này, con phải nghe lời nó đấy, hôm nào bà đi Bắc Lâm sẽ tới chăm con một chút.”

 

Trần Kỵ lười biếng đứng ở phía sau cô, nghe vậy liền đưa tay véo má cô: “Có nghe thấy không?”

 

Chu Phù không để ý đến anh, chỉ nói với Tô Tú Thanh: “Không cần phiền tới bà đâu ạ, chính bà cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

 

Trần Kỵ giật giật khóe môi, nói với Tô Tú Thanh trong video: “Bà à, cô ấy nguyện ý làm phiền con, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đi lại lại, bà cứ yên tâm ở Kim Đường đi, khi nào rảnh rỗi, con sẽ đưa cô ấy trở lại gặp bà.”

 

“Ôi, được, được, phải trở về chứ, trở về bà nội sẽ nấu chút gì ngon cho hai đứa.” Tô Tú Thanh nói xong, lại nhìn chằm chằm Chu Phù, “Chúc Chúc, nghe A Kỵ nói, hai người các con kết hôn sao?”

 

Chu Phù vội nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ.

 

Người đàn ông không thèm để ý nói: “Vừa mới nói với bà nội một chuyện.”

 

Giọng nói Tô Tú Thanh ở đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Thật tốt đấy đứa trẻ này, tám năm rồi, A Kỵ vẫn tìm con trở về, con không biết đó chứ, lúc trước sau khi con đi rồi, thằng nhóc này cũng không biết đã khổ sở như thế nào, mỗi ngày đều ôm chai rượu ở trong phòng ngủ của con ngồi ngốc cả ra, nó ngồi cả ngày cả ngày…”

 

Vẻ mặt Chu Phù giật mình.

 

Trần Kỵ nghe vậy không được tự nhiên mà hắng giọng, lập tức tiếp lời: “Được rồi, bà đau lòng cho cháu gái thân yêu của bà, cũng đừng bịa chuyện về con chứ, phòng của cô ấy trước kia vốn là phòng làm việc của con mà, sao con lại không thể ngồi ở đó?”

 

Chu Phù yên lặng ngước mắt nhìn anh.

 

Trần Kỵ lười biếng liếc mắt, sau đó theo thói quen đưa tay véo má cô lần nữa, thản nhiên nói: “Nhìn cái rắm.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Được rồi, bà mau đi ngủ đi, bà đã bảy tám mươi tuổi rồi giờ này còn lên mạng lướt sẽ không ngủ được, sau này con đi Kim Đường gặp bà, không nói nữa nhé bà.”

 

Trần Kỵ nói xong, cũng không chờ Tô Tú Thanh trả lời, tiện tay tắt video.

 

Trong nháy mắt trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

 

Chu Phù im lặng đứng tại chỗ.

 

Trần Kỵ nhéo cằm cô: “Sao? Còn chưa đi? Muốn ngủ ở đây à? Tuổi không lớn, nhưng lại rất chủ động.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cô cắn cắn môi, nhất thời cũng không biết nên nói gì với anh.

 

Trần Kỵ đưa tay ôm Cô Lỗ từ trong lòng n.g.ự.c cô ra ngoài: “Trở về ngủ đi, bà nội không ngủ nên bà xã như em cũng không ngủ à.”

 

Bởi vì cách xưng “Bà xã” này vừa xa lạ vừa pha chút thân mật, tim Chu Phù đột nhiên lỡ một nhịp.

 

Không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Cô dứt khoát chạy vài bước nhỏ trở về phòng ngủ của mình.

 

Mặt nóng bừng, cô chui đầu vào trong chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-125.html.]

 

Nhưng mà đại khái là bởi vì giấc ngủ lúc chạng vạng kia thật sự thoải mái, nên lúc này bỗng nhiên kêu cô tiếp tục ngủ, cô liền ngủ không được.

 

Ở trên giường hơn nửa tiếng sau, Chu Phù bất đắc dĩ ôm chăn ngồi dậy.

 

Nhớ tới giấy chứng nhận kết hôn mà lúc sáng mang về từ Cục Dân Chính.

 

Rõ ràng là buổi chiều đã nhìn cả trăm cả ngàn lần, còn bị Trần Kỵ cười nhạo rằng một quyển sổ rách thì có gì đáng xem, nhưng giờ phút này nhớ lại, cô vẫn muốn xem lại thêm lần nữa.

 

Cô kéo chăn ra rồi xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu lục lọi trong túi xách.

 

Chỉ là dù lục như thế nào cũng không tìm ra được.

 

Cô gái nhỏ nhíu mày thanh tú, chẳng lẽ là bị rớt ở bên ngoài?

 

Cô nghĩ rồi vội mở cửa bước ra phòng khách.

 

Không ngờ vừa mới đi đến cuối hành lang, đã thấy Trần Kỵ lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn đồ vật trong tay.

 

Mà thứ anh cầm giữa lòng bàn tay chính là cuốn sổ đỏ mà ban ngày cô nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Chu Phù hắng giọng theo bản năng.

 

Người đàn ông trên ghế sô pha nghe thấy tiếng động, đột nhiên cất giấy chứng nhận kết hôn đi.

 

Rồi sau đó không được tự nhiên mà đứng dậy, nhướng mí mắt nhìn về phía cô, hiếm khi không lên tiếng.

 

Chu Phù mấp máy môi: “Không phải anh nói… cuốn sổ rách này không có gì hay để xem sao…”

 

Trần Kỵ giơ bàn tay to ra sau gáy mình bóp bóp, mặt không đổi sắc mà nghiêm túc nói: “Tôi muốn kiểm tra xem có lỗi chính tả linh tinh gì hay không thôi.”

 

Chu Phù: “…?”

 

Sau đó, cô nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy anh không cần kiểm tra đâu, buổi chiều em đã kiểm tra mấy lần, cũng không phát hiện ra có lỗi chính tả nào…”

 

Trần Kỵ: “…”

 

Chu Phù bước nhẹ nhàng tới bên cạnh anh ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sao anh không trở về phòng ngủ đi?”

 

Trần Kỵ nghe vậy, miễn cưỡng nằm trở lại trên sô pha: “Tôi thích ngủ ở sô pha, không được à?”

 

“Được chứ.” Chu Phù l.i.ế.m môi, cũng học theo anh, nằm xuống đầu kia, “Em cũng cảm thấy… ngủ sô pha, rất thoải mái…”

 

——

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đâu Đâu: Trần Kỵ!! Có phải anh không! Không thể nào!!!

 

Chu Phù: +1

 

Trần Kỵ:? Được, Chu Phù, có lúc em sẽ khóc lóc cầu xin ông đây.

 

Loading...