Anh Luôn Ở Đây - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-02-13 22:17:25
Lượt xem: 6
Phương Hân dang tay ra: “Có lẽ là sếp đính hôn? Hoặc là, lập tức bước một bước thẳng tới kết hôn!”
“Nếu không thì tặng quà kỷ niệm làm gì chứ.”
Đang tám chuyện thì lão Dư từ toilet trở về, anh ấy hắng giọng, như là muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì đó, trước tiên làm ra vẻ bí ẩn một phen, lại bị mọi người phỉ nhổ nên mới mở miệng: “Lúc tôi vừa mới đi ra ngoài vừa vặn gặp phải sếp, mấy người đoán thế nào, tôi thấy trên tay sếp đeo một chiếc nhẫn.”
Phương Hân hoảng sợ há miệng.
“Ngày thường sếp không thích mấy đồ vật loè loẹt này nhất, chiếc nhẫn kia vừa nhìn là biết không phải đeo chơi, tôi liền thuận miệng hỏi câu.” Lão Dư dừng một chút, còn thuận tiện uống ngụm trà, “Kết quả sếp gọn gàng dứt khoát nói, là nhẫn cưới.”
“Làm tôi sợ hết cả hồn đấy! Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Trên mặt Phương Hân hiện lên sự hâm mộ rõ ràng: “Cũng không biết cô gái nhỏ nào mà có phúc như vậy, tôi vốn dĩ cho rằng mặt cặn bã này của sếp, dù ngày thường ở công ty có giả bộ đứng đắn tới đâu thì thế nào cũng sẽ có chút tâm địa gian xảo đúng chứ? Không ít đàn ông kết hôn xong liền không muốn nói ra bên ngoài, hoặc giấu nó đi, sợ ảnh hưởng nhiều đến tình hình công việc.”
Chu Phù mím môi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không trả lời.
Khi cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn vào đống quà trước bàn, bản thân tò mò định mở ra xem bên trong có gì, nhưng còn chưa kịp làm gì, chiếc hộp đã bị Trần Kỵ đứng đằng sau lập tức lấy đi.
“Tặng người ngoài quà kỷ niệm, em tụ tập cái gì đấy.”
Chu Phù: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh theo bản năng, cũng may câu nói vừa rồi của anh không ai nghe thấy ngoại trừ cô.
Buổi chiều trước khi tan làm, Lăng Lộ Vũ đã gửi một tin nhắn nói rằng Thân Thành Dương đã ở trong nước được vài ngày, chỉ đợi một người bận rộn như cô nể mặt tụ họp ăn với nhau một bữa cơm.
Chu Phù tính thời gian Thân Thành Dương đi nước ngoài, cũng gần hai ba năm không gặp mặt, cũng không tiện quan tâm hai người bọn họ, vội trở về là tốt rồi, kêu Lăng Lộ Vũ chọn thời gian và địa điểm, cô tan làm liền ghé qua.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô lại gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Kỵ:【Buổi tối em không về nhà ăn cơm, nên anh đừng làm phần của em nhé. 】
Trần Kỵ bên kia rất nhanh trả lời lại, vô cùng đơn giản mà một câu nói nhảm cũng không có:【? 】
Chu Phù bổ sung thêm:【Buổi tối em cùng bạn ăn ở bên ngoài.】
Đang định tắt điện thoại, Trần Kỵ ở đầu dây bên kia lại gửi thêm một tin nhắn khác, lúc này lại đơn giản với thô bạo hơn:【Tới phòng làm việc tôi một chuyến.】
Chu Phù: …
Không biết vì sao, rõ ràng đã đăng ký kết hôn rồi, quan hệ giữa hai người ít nhất cũng hợp pháp hơn trước một chút so với trước kia, nhưng khi cô nhìn thấy những lời nói như vậy, lại không có lý do mà càng lộ vẻ chột dạ.
Sau khi đến phòng làm việc của anh, Chu Phù đóng chặt cửa lại theo bản năng.
Trần Kỵ lười biếng dựa vào ghế giám đốc, thản nhiên châm chọc cô một câu: “Lại chuẩn bị đi xem mắt với ai nữa?”
Chu Phù: …?
Đầu lưỡi người đàn ông không vui đẩy đẩy gò má, lộ ra chút kiêu ngạo hiếm thấy ở trong công ty: “Chu Phù, tôi nói em có thể tuân thủ luật pháp một chút được không vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-128.html.]
Chu Phù bị anh nói đến ngốc ra: “??”
“Giấy chứng nhận kết hôn chúng ta cũng đã nhận rồi, em lại đi xem mắt, có hơi không thích hợp đấy? Coi ông đây c.h.ế.t rồi sao?” Anh lạnh lùng nói.
Cũng không biết vì sao, Chu Phù chỉ cảm thấy biểu cảm của Trần Kỵ giờ phút này có chút đáng yêu, cô không nhịn được cười, nói: “Không phải, là bạn nối khố của em, lúc trước đã từng nói với anh rồi.”
Trần Kỵ hơi nhướng mày, lông mày khẽ nhíu lại, thoạt nhìn sắc mặt càng đen hơn, sau đó quái gở nói: “À, là ông anh khác cha khác mẹ của em?”
Chu Phù: “…”
Cái đoạn này rốt cuộc khi nào mới có thể đi qua đây!
Trần Kỵ đột nhiên hỏi một câu: “Ông anh kia của em có biết hai chúng ta đăng ký kết hôn không?”
Chu Phù thành thật lắc đầu: “Em chưa nói.”
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung: “Anh yên tâm, em sẽ không nói lung tung gì về chuyện của hai chúng ta.”
Trần Kỵ: “?”
“Tại sao không nói?”
“Ông đây không thể gặp người đó à?”
“…” Lông mi Chu Phù khẽ run, “Không phải…”
Trần Kỵ đột nhiên chua xót nói: “Nếu đã đăng ký kết hôn rồi thì tôi cũng không thể không nhắc nhở em một chút, mấy chuyện anh em hai người làm, vốn dĩ là trái pháp luật, nên liều mạng dò xét.”
Chu Phù cố gắng nhịn cười: “Ồ…”
“Như vậy đi, tôi ấy à, vừa lúc cũng có chút rảnh rỗi, một mình tôi ở nhà cũng lười trở về nấu cơm, đưa em đi một chuyến cũng không phải không có thời gian, cảm động đúng không?”
“…” Chu Phù gật đầu cho có lệ.
“Đúng rồi.” Trần Kỵ rút hai cuốn sổ đỏ từ trong ngăn kéo ra, “Tiện tay cầm cái này mang theo đi.”
Chu Phù:??
Ăn một bữa cơm thôi mà, mang giấy chứng nhận kết hôn theo làm cái gì chứ? Lại không thể cắt ngang.
Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Kêu ông anh khác cha khác mẹ của em cùng phụ kiểm tra một chút, xem thử bên trong có lỗi chính tả nào không.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Để cho anh ta nhìn rõ, ai, mới là người được pháp luật bảo vệ kia.