Anh Luôn Ở Đây - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-02-14 19:23:30
Lượt xem: 8
Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, tối nay anh em ở trong nhóm ra ngoài tụ tập, đã bao lâu rồi chúng ta không ăn tối với nhau nào?”
Trần Kỵ không nói nhiều lời đã mở miệng từ chối: “Không đi được, buổi tối có việc rồi.”
Lục Minh Bạc rất hiểu, giọng nói vô cùng ái muội: “Buổi tối anh có chuyện gì mà em có thể không biết vậy? Bên ngoài bên trong Phù Trầm đều là em phụ trách, anh lại không thích xã giao, hay là đi phục vụ bà xã thế?”
Chu Phù không được tự nhiên liế/m môi dưới, nắm chặt lòng bàn tay, bên tai đỏ đến mức có thể chảy máu.
“Hả, không được sao?” Trần Kỵ mặt không đổi sắc, lại trực tiếp đáp ngay trước mặt Chu Phù.
Lục Minh Bạc ở đầu bên kia dường như đưa điện thoại cho Hứa Tư Điềm ở bên cạnh, giọng nói quen thuộc của cô gái rất nhanh từ chỗ âm thanh truyền đến: “Chúc Chúc ở bên cạnh anh sao? Tôi là Hứa Tư Điềm! Buổi tối tới ăn cơm được không? Một mình tôi là nữ quá nhàm chán, đưa cô ấy đến chơi với tôi nhé?”
Chu Phù đã rất lâu không có cơ hội liên lạc với Hứa Tư Điềm, lúc này bất chợt nghe thấy giọng nói của cô ấy, cô suýt chút nữa rơi nước mắt, vội quay đầu nhìn về phía Trần Kỵ, giống như đang cầu xin sự đồng ý của anh.
Người đàn ông đang lái xe, nhìn về phía trước, thoáng thấy động tĩnh của cô, theo thói quen mà dung túng: “Theo ý em, tôi sao cũng được.”
Chu Phù cong môi dưới, vội nói với Hứa Tư Điềm: “Được, lát nữa chúng tớ qua đó.”
Trần Kỵ nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không ngắm mặt trời mọc sao?”
“Thứ sáu tuần sau đi nhé? Được không anh, mặt trời cũng sẽ không mất.”
Cô hiếm khi chủ động đưa ra đề nghị với anh.
Trần Kỵ không để ý mà nhếch khóe môi: “Được.”
Dù sao bọn họ còn có vô số tuần sau.
Buổi tối cùng ăn cơm, phần lớn là bạn bè trước đây Trần Kỵ chơi khá tốt ở Kim Đường.
Tính tình của Trần Kỵ tuy rằng kém, nhưng lại đối xử với bạn bè rất có tình nghĩa, phát triển bản thân cũng không quên giúp bạn bè, một đám người đi theo anh đều phát huy sở trường đặc biệt, mấy năm nay đều thuận buồm xuôi gió.
Bây giờ là những người có nhiều tiền trong túi nên địa điểm hẹn đương nhiên cũng không kém.
Mấy người họ trực tiếp bao trọn một tầng, ngoại trừ ăn cơm ra, đủ loại thiết bị giải trí nhiều vô kể.
Hai người vừa vào trong đại sảnh, liền thấy Hứa Tư Điềm lập tức buông gậy bida trong tay xuống, bỏ lại Lục Minh Bạc đang hao hết tâm tư dạy cô ấy chơi bida, giống như gió vọt tới trước mặt Chu Phù.
Hai cô gái nhỏ bảy tám năm không gặp, ôm nhau khóc sướt mướt không có một chút cảm giác xa lạ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-137.html.]
Thay vì nói đến ăn cơm, càng không bằng nói đến ôn chuyện.
Hai người ngồi cạnh nhau, đồ ăn không ăn được mấy miếng, ngược lại đã nói rất nhiều.
Các chàng trai cũng lười quan tâm hai cô, vài người vây quanh bàn bida chơi bóng.
Hứa Tư Điềm ôm Chu Phù một lát, thuận miệng nói: “Cậu gầy quá, xương cốt đều cấn vào tớ, nếu tớ có thể gầy giống cậu một chút thôi cũng tốt rồi, cũng đỡ cho tớ cả ngày nhìn cơm tối không thể ăn, đói để giảm cân.”
Chu Phù nở nụ cười: “Cậu như vậy là vừa vặn rồi, như tớ mới dễ mắc bệnh, cho nên tớ cũng đang cố gắng tăng cân đây, cũng có chút hiệu quả, tớ đã tăng bốn cân đấy!”
Hứa Tư Điềm ái muội liếc mắt nhìn cô một cái: “Tớ nghe Lục Minh Bạc nói qua, Trần Kỵ cũng thật giỏi, nuôi cậu thật không tồi, một tháng có thể tăng bốn cân.”
Hai má Chu Phù nóng lên: “…”
Hứa Tư Điềm tiếp tục nói: “Tớ như vậy không được, nhìn cũng tạm được, thật ra thì vẫn thiên về cân nặng hơn, tên ngốc Lục Minh Bạc kia thích người gầy.”
Chu Phù mím môi, bất giác nhìn Hứa Tư Điềm bây giờ.
Thật ra so với trước kia không có khác biệt quá lớn, nhưng có nhiều chỗ, dường như có một sự thay đổi không thể nói nên lời.
Ví dụ như cô ấy đã từng có mái tóc đuôi ngựa sạch sẽ và thoải mái, không quen với kiểu tóc xoăn lông cừu của Chu Chi Tình.
Nhưng tóc bây giờ lại có chút giống Chu Chi Tình trước kia.
Không chỉ là tóc, ngoài ra còn có nhiều chỗ nhỏ khác có vẻ giống nhau ở một mức độ nào đó.
Nhưng những cảm giác này cũng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, rất nhanh liền bị lãng quên.
Bên kia bàn bida, Lục Minh Bạc vẫy tay với Hứa Tư Điềm, Hứa Tư Điềm lập tức liền hiểu ý của anh, cầm bao t.h.u.ố.c lá và rót chén rượu đưa qua cho anh, sau khi đưa đồ xong, hai người còn xem như bên cạnh không có người mà hôn một cái.
Ký ức ngắn ngủi của Chu Phù đối với bọn họ còn dừng lại ở tám năm trước, lúc mọi người còn đang học lớp 10 ở trường trung học Kim Đường, nhất thời có chút không thể chấp nhận thời gian trưởng thành lớn như vậy.
Hành động nhỏ trong nháy mắt khiến mặt cô đỏ tới mang tai.
Đợi Hứa Tư Điềm trở lại bên cạnh, thấy bộ dạng này của Chu Phù, nhịn không được nở nụ cười: “Cậu sao thế? Tớ với anh ấy ở bên nhau nhiều năm rồi, hôn một cái là rất bình thường, cậu còn cho rằng tớ chưa đủ tuổi hả.”
“Cậu và Trần Kỵ không phải ngay cả hôn cũng chưa từng hôn chứ…?” Hứa Tư Điềm thấy phản ứng này của cô, mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói đến hôn, hai người bọn cô ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua, nói cho cùng ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói đến, cơ bản cũng không phải là người yêu… Chu Phù xấu hổ c.ắn môi dưới, vội vàng chuyển đề tài: “Chuyện đó, cậu và Lục Minh Bạc sau đó làm sao đến được với nhau vậy?”