Anh Luôn Ở Đây - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-02-14 19:23:42
Lượt xem: 5
Lông mi Hứa Tư Điềm chớp chớp, xua tay: “Ôi chao, cũng không có gì, chỉ là lúc trước anh ấy với Chu Chi Tình ở bên nhau, kết quả bị người ta đá nhiều lần. Sau đó có một lần lại bị đá, nhiều tháng liền người ta đều không muốn quay lại với anh ấy, hình như có bạn trai mới, bảo anh ấy đừng dây dưa nữa, anh ấy giống như bị tổn thương nặng nề, mỗi ngày đều uống đến say mèm. Đúng lúc tớ vừa học vừa làm ở khách sạn, tớ nhớ rõ khi đó, anh ấy mỗi ngày đến uống rượu, uống ít nhất nửa tháng, dù sao cũng thường xuyên qua lại nên mới ở bên nhau.”
Nói đến phần sau, vẻ mặt Hứa Tư Điềm không được tự nhiên lắm, dường như nhớ lại cũng không vui vẻ gì.
Chu Phù không hỏi kỹ nữa, cô uống một hớp nước trái cây.
Chợt nghe thấy Hứa Tư Điềm bỗng nhiên cảm thán nói: “Chúc Chúc, tớ thật hâm mộ cậu.”
“Hả?”
“Hai người đã xa nhau tám năm rồi, Trần Kỵ đối với cậu cũng chưa từng thay đổi, vẫn coi trọng cậu như trước. Vừa tìm được cậu, không chờ nổi liền đưa cậu đi đăng ký kết hôn.” Hứa Tư Điềm cúi đầu, uống một hớp rượu “Tớ và Lục Minh Bạc ở bên nhau lâu như vậy, có một thời gian ba mẹ tớ giục kết hôn, tớ cũng nói qua với anh ấy vài lần, anh ấy đều đánh trống lảng qua loa cho xong, thật đúng là trai đểu mà.”
Chu Phù há miệng, không biết nên nói với cô ấy như thế nào, cuộc hôn nhân giữa cô và Trần Kỵ thật ra cũng không đơn giản như cô ấy nghĩ.
Ít nhất cũng không phải bởi vì tình cảm lúc trước cứ như vậy mà tu thành chính quả.
Cô thậm chí cũng không biết Trần Kỵ rốt cuộc có cảm giác gì với mình.
Nếu nhất định phải nói hâm mộ, cô càng hâm mộ Hứa Tư Điềm hơn, dù sao cô ấy và người mình thích đã sớm ở bên nhau, không bỏ lỡ tám năm.
“Có thể được một người một lòng một dạ liều mạng thích mình, thật là may mắn biết bao.” Hứa Tư Điềm bỗng nhiên thốt ra một câu.
Chu Phù giật mình, vẫn định nói thật: “Thật ra, giữa tớ và Trần Kỵ không phải giống như cậu nghĩ đâu, chúng tớ không yêu nhau, anh ấy cũng không phải vì thích tớ nên mới kết hôn với tớ…”
“Cậu cũng không biết Trần Kỵ thích cậu bao nhiêu đâu.”Hứa Tư Điềm nhấp một hớp rượu rồi uống cạn, bắt đầu có tác động của hơi men, cảm xúc bắt đầu bùng cháy lên, “Cậu không biết lúc cậu mới đi, anh ấy suy sụp đến mức nào đâu, từ sau khi cậu đi anh ấy đã không đến trường học nữa.”
“Sau đó Lục Minh Bạc sốt ruột nên tìm đến nhà anh ấy, chợt nghe bà Tô nói Trần Kỵ ngày đêm ngồi trong phòng ngủ trước kia của cậu, hút hết gói t.h.u.ố.c lá này đến gói t.h.u.ố.c lá khác, uống hết thùng rượu này đến thùng rượu khác, giống như không muốn sống nữa, ai khuyên cũng không được.”
“Sau đó, không biết cậu còn nhớ không, đó là lúc hơn nửa tháng sau, cậu đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, lúc ấy tớ hỏi cậu có muốn tớ thay cậu tìm Trần Kỵ một chút hay không, cậu lại nói không cần. Nhưng sau đó tớ suy nghĩ một chút, vẫn để Lục Minh Bạc đi nói chuyện với Trần Kỵ.” Hứa Tư Điềm nhìn Chu Phù, “Đó là sau khi cậu rời đi, lần đầu tiên tớ nhìn thấy Trần Kỵ ở trường. Anh ấy tới tìm tớ, hỏi tớ có thể cho anh ấy mượn điện thoại được không, anh ấy muốn lấy đoạn ghi âm cuộc gọi của cậu ra, tớ liền đưa điện thoại cho anh ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-138.html.]
“Sau đó không biết tại sao mà anh ấy bỗng nhiên trở lại trường học, mỗi ngày người tới sớm nhất vĩnh viễn là anh ấy, một mình ngồi ở bàn thứ nhất, đeo tai nghe liều mạng vùi đầu viết bài thi.”
“Có lần Lục Minh Bạc bị coi thường, thừa dịp Trần Kỵ nghỉ trưa, lén tháo tai nghe của anh ấy nghe nội dung bên trong, bị Trần Kỵ hung hăng đánh một trận.” Hứa Tư Điềm cười hả hê, hỏi Chu Phù, “Cậu có biết trong tai nghe của Trần Kỵ phát cái gì không?”
Chu Phù lắc đầu: “Là gì vậy”
“Ngay từ đầu chúng tớ cũng tưởng là bài hát gì.” Hứa Tư Điềm dừng một chút, “Sau đó Lục Minh Bạc nói với tớ là ghi âm cuộc điện thoại cậu gọi tới, bên trong toàn là giọng nói của cậu.”
“Lúc còn ở Kim Đường, hầu như cuối tuần nào anh ấy cũng đi Bắc Lâm một chuyến, sau đó lại đột nhiên chạy sang Anh, cậu biết vì sao không?”
Chu Phù lắc đầu, lúc này đã không có cách nào suy nghĩ gì nữa.
“Tớ nghe Lục Minh Bạc nói có hai năm, Trần Kỵ làm thế nào cũng không tìm thấy cậu, sau đó không biết từ đâu nghe được cậu có bạn nối khố đi học ở Anh, đoán chừng cho rằng cậu cũng đi theo, cho nên anh ấy luôn chạy sang Anh.”
Hứa Tư Điềm nói xong, lại không muốn làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy, cô nàng nói đùa một câu: “Ai mà ngờ rằng Trần Kỵ với khuôn mặt cặn bã đấy, vậy mà còn có bộ não yêu đương chứ, hành vi này chẳng lẽ không phải là đồ xấu xí như Lục Minh Bạc mới nên làm sao?”
Chu Phù cố gắng kéo khóe môi, nhưng thật sự là cười không nổi nữa.
Buổi tối khi Trần Kỵ lái xe về nhà, Chu Phù ngồi ở ghế phụ lái cúi mặt xuống, không nói một lời.
Người đàn ông bất chợt nói một câu: “Thấy Hứa Tư Điềm liền cảm động thành như vậy, còn ôm nhau khóc, lúc trước em mới gặp tôi, sao không khóc như thế?”
“Có khóc.” Chu Phù bình tĩnh mở miệng, “Cũng không cho anh nhìn thấy.”
Trần Kỵ đột nhiên im lặng, một lát sau, còn nói: “Vậy chẳng lẽ không phải bị cay đến khóc sao? Em thật giỏi đấy.”
Chu Phù đột nhiên quay đầu đi: “Vậy tất cả những món ăn đó là do anh mang tới đúng không?”
Trần Kỵ: “…”