Anh Luôn Ở Đây - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-02-14 19:23:48
Lượt xem: 9
Nửa sau, dọc theo đường đi, hai người cũng không nói thêm một câu nào.
Bên trong xe nhỏ hẹp, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Sau khi về đến nhà, Chu Phù vẫn trở về phòng ngủ.
Trong lòng Trần Kỵ chẳng biết tại sao lại nổi lên chút khó chịu.
Anh lấy bao t.h.u.ố.c lá đã lâu không hút ở trong nhà này từ trong ngăn kéo ra, suy nghĩ một chút, lại thuận tay mang theo chai rượu rồi ra cửa.
Đến cuối khu chung cư, anh nhắn tin cho Chu Phù:【Tôi ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi, lát nữa tôi về.】
Dường như lo rằng cô ở nhà một mình sẽ có tình huống gì, Trần Kỵ cũng không dám đi xa, anh cũng chỉ trở lại bãi đỗ xe rồi ngồi lên xe, mở nửa cửa xe, vừa hút thuốc vừa uống rượu.
Thật ra sau khi tìm được Chu Phù, anh đã rất lâu không suy sụp như vậy, cũng không biết vì sao, đêm nay khi nhìn thấy hai người Lục Minh Bạc với Hứa Tư Điềm tương thân tương ái và tiến đến bên nhau, sự khó chịu không thể giải thích được càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu không có tám năm này, anh và Chu Phù cũng sẽ nhanh chóng đến với nhau như bọn họ đúng không? Vậy anh cũng không đến mức hâm mộ người khác.
Chu Phù tắm rửa xong mới nhìn thấy tin nhắn của Trần Kỵ.
Từ lúc anh ra ngoài cũng đã trôi qua khoảng nửa tiếng.
Cô ở trên sô pha do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho anh.
【Anh đi đâu rồi? Không phải anh nói lát nữa sẽ về sao?】
Trần Kỵ ở bên kia đã uống hai phần ba rượu, hút nửa gói thuốc lá, lúc này sắc mặt anh hơi trầm xuống, có thể thấy được tin nhắn của Chu Phù, vẫn rất nhanh trả lời cô:【Em đã là người lớn rồi, sẽ không phải còn không dám ở nhà một mình chứ?】
Chu Phù:【…】
Cô không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp nói theo lời của anh:【Ừm… Vậy anh có thể về sớm một chút không?】
Trần Kỵ khẽ thở dài một hơi:【Chờ tôi.】
Anh tùy ý để lại toàn bộ rượu và t.h.u.ố.c lá còn lại trong xe, lẻ loi một mình đi thang máy về nhà.
Tay mới vừa đặt lên tay nắm cửa, còn chưa kịp mở.
Chu Phù liền mở cửa từ bên trong ra.
Trần Kỵ nhướng đuôi lông mày: “Chờ tôi sao?”
Chu Phù không phủ nhận: “Phải, em chờ anh.”
Người đàn ông không vào mà chỉ đứng yên ngoài cửa.
Chu Phù liếc mắt nhìn: “Sao anh không vào?”
“Tôi có hút thuốc, mùi vẫn chưa bay đi.”
“Ồ…” Chu Phù liế.m môi dưới, ngửa đầu nhìn về phía anh, như là lấy hết dũng khí, mới lắp bắp nói một câu, “Có một chuyện em muốn thảo luận với anh một chút.”
Trần Kỵ nhíu mày theo bản năng, sợ rằng cô sẽ nói điều gì đó về việc chuyển đi hoặc từ chức, một loạt những từ mà anh không muốn nghe: “Có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-139.html.]
“Là như thế này…” Chu Phù cắn môi dưới, nắm thật chặt lòng bàn tay, “Đó là em nói, nếu chúng ta đều đã kết hôn rồi… Nếu không, thì, đi theo quá trình, hẹn hò yêu đương gì gì đó đi? Anh thấy sao?”
Trần Kỵ ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại nhanh chóng khôi phục như thường: “Vậy em nói như thế, nếu muốn yêu đương thì dù sao cũng phải có người theo đuổi đúng không? Phải trải qua tất cả các quá trình cần thiết chứ nhỉ?”
Chu Phù gật đầu: “Cũng đúng.”
Cô suy nghĩ: “Nếu không thì, em theo đuổi anh một chút nhé?”
Cô cẩn thận nhướng mi liếc nhìn anh: “Lúc trước anh nói em có thể theo đuổi anh…”
“Ừ, tôi chưa nói gì mà, em sợ cái gì thế?” Trần Kỵ lười biếng nghiêng đầu đáp.
Chu Phù căng thẳng mím môi dưới: “Dù sao em cũng chỉ nói với anh một chút thôi.”
Trần Kỵ hết sức rộng lượng gật đầu: “Được thôi, em theo đuổi tôi đi, dù sao tôi cũng không quản được em.”
Chu Phù: “…”
“Tôi chỉ nhắc nhở em một câu.” Trần Kỵ cố làm ra vẻ bí ẩn dừng một chút, “Con người của tôi, rất khó theo đuổi.”
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được, vậy em sẽ cố gắng hết sức để anh hài lòng.”
Trần Kỵ hơi không thể tra hỏi mà nhếch môi dưới: “Vậy em định theo đuổi tôi như thế nào?”
Chu Phù cố gắng suy nghĩ: “Em cũng không rõ lắm, nhưng ngày hôm qua có lên mạng tra một chút hướng dẫn, ừm… Hay là anh có đề nghị gì không? Bình thường theo đuổi người khác thì phải theo đuổi như thế nào vậy?”
Trần Kỵ chậc một tiếng: “Em đang yêu cầu tôi giải thích vấn đề à?”
Chu Phù phồng má: “Làm sao vậy?”
Trần Kỵ ngạo mạn vươn cổ: “Vậy thì tôi cũng không biết, tôi chưa từng theo đuổi ai cả.”
Anh suy nghĩ một chút, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má: “Nhưng tôi thấy bọn Lục Minh Bạc bình thường đều hôn môi gì gì đó.”
Chu Phù há to miệng, căng thẳng đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Mới vừa, mới theo đuổi đã hôn môi…?”
Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cái này có gì kì lạ đâu, có cả đống người vừa gặp mặt đã lên giường rồi.”
Chu Phù: “…”
Lúc này tim Chu Phù như muốn nhảy ra ngoài: “Vậy em…”
Trần Kỵ nhíu mày: “Không phải em nói muốn theo đuổi tôi sao?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ: “Không muốn giữ chút thể diện sao?”
Chu Phù hít sâu một hơi, đột nhiên tiến tới trước mặt anh, nhón mũi chân, hai tay ôm chặt cánh tay anh: “Vậy anh cúi đầu chuẩn bị một chút đi.”
Trần Kỵ: “?”
Chu Phù giả vờ bình tĩnh: “Em định hôn anh, anh phối hợp một chút đi chứ?”