Anh Luôn Ở Đây - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-02-01 19:15:57
Lượt xem: 14
Ngay khi vừa dứt lời, Trần Kỵ cả buổi không nói tới hai câu, đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng trào phúng: “Cậu ấy mới chuyển đến đây, cô bảo cậu ấy mặc đồng phục học sinh thế nào?”
Ngay lập tức, tất cả đều im lặng.
“Đi trước.” Trần Kỵ chào Lục Minh Bạc, đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
Thấy vậy, Lục Minh Bạc vội vàng đuổi theo cậu ra ngoài: “A Kỵ, sao anh lại bỏ đi?”
“Phiền.” Trần Kỵ cau mày.
“Ôi, là tại em, em biết anh ghét những cô gái này, nhưng em chỉ thích vẻ ngoài của Chu Chi Tình thôi…Không gọi anh, cậu ấy sẽ không đi chơi với em…” Lục Minh Bạc lúng túng nói. Cậu ấy gãi đầu, “Nếu em nói với anh rằng cậu ấy sẽ đến, anh nhất định sẽ không đến…”
Lục Minh Bạc bắt đầu hứa với một thái độ chân thành: “Em nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
“Được.” Trần Kỵ vỗ lưng cậu, nhưng không để ý lắm: “Cậu vào đi, tôi về nhà ăn cơm.”
Trần Kỵ cũng không hiểu tại sao giờ phút này cậu chỉ muốn về nhà.
Khi về đến nhà, cậu thấy Tô Tú Thanh một mình trong sân, vì vậy cậu bất giác nhìn vào trong nhà.
Thấy vậy, bà lão thuận miệng nói: “Chúc Chúc vẫn chưa về.”
Yết hầu của người thiếu niên giật giật, cậu khó chịu nói: “Con không có tìm cô ấy.”
Sau đó, chàng trai xem giờ trên điện thoại, đi ra ngoài và vô tình đến ngọn đồi mà cậu phải đi qua để đến trường trung học.
Sau hai phút đi lên, cuối cùng cậu nhìn thấy Chu Phù đang cúi đầu, cậu chậm rãi đi về phía cô.
Cậu liền tăng tốc, thấy cô không để ý đến mình, sắc mặt lạnh lùng, chàng trai cầm lấy chiếc cặp nặng hơn lúc sáng rất nhiều.
Trái tim Chu Phù thắt lại, và cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lên và thấy đó là Trần Kỵ.
Chàng trai cười lạnh một tiếng: “Được lắm, ngày đầu tiên chuyển đến trường mới đã ở bên ngoài chơi không muốn về nhà?”
“Hả?”
Chu Phù sửng sốt, rồi vội giải thích: “Tôi không…không nhớ rõ phải đi đường nào…”
“Mù đường.”
“…”
Chu Phù suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: “Anh tới đón tôi sao?”
Chàng trai mím môi mỏng thành một đường, một lúc sau cậu lạnh lùng nói: “Vậy thì cô thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là vô tình đi qua thôi.”
“…”
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, Chu Phù không nằm trên giường như ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-15.html.]
Chỉ là cô không ngờ rằng Trần Kỵ vẫn còn dậy sớm hơn cô rất nhiều.
Sau khi cô nhanh chóng thay đồng phục học sinh và đi xuống nhà, cháo và các món ăn phụ đã được sắp xếp ngay ngắn trên bàn ăn giống như sáng hôm qua.
Khác biệt là có thêm một chậu nước, trên mặt nước có mấy viên đá nổi, bên trong có một tô cháo trắng đang chưng cho nguội.
Chu Phù ngoan ngoãn đi tới trước bàn ngồi xuống, liền thấy Trần Kỵ bưng bát cháo từ trong nước lạnh ra, đặt ở trước mặt cô.
Cô vẫn không nói một lời vô nghĩa nào trong suốt thời gian đó.
Chu Phù có chút nghi hoặc: “Đây là…?”
Trần Kỵ không ngẩng đầu, thanh âm lười biếng: “Không phải nói là nóng sao?”
Nghe vậy, cô gái liền múc một thìa cho vào miệng. So với cháo nóng hổi hôm qua, cháo hôm nay ngon hơn.
Có lẽ là do không nóng, Chu Phù rõ ràng ăn nhanh hơn rất nhiều, khi bát nhỏ đã được dọn xong, Trần Kỵ vẫn chưa ăn hết.
Cô đeo cặp sách lên lưng, ngoan ngoãn nói với cậu: “Tôi biết đường, hôm nay không phiền anh đưa.”
Nói xong, còn không đợi Trần Kỵ quay lại, cô đứng dậy và đi ra khỏi cửa.
Không có Trần Kỵ kéo đi, Chu Phù đi lại rất khó khăn, mất nhiều thời gian trên đường và suýt nữa thì đến trường muộn.
Cô đã nghĩ rằng chuông sắp reo, và đường đến lớp vô cùng yên tĩnh.
Thật bất ngờ, càng vào lớp, hành lang càng náo nhiệt.
Từng đợt nữ sinh cứ đổ xô đến cửa sổ lớp 8.
Thỉnh thoảng, họ thì thầm: “Anh ấy đến trường thật sao?”
“Thật đấy, chị em bọn tớ đã đến rồi.”
“Ngủ trên bàn thật đẹp trai.”
Chu Phù hơi sững sờ, cô chưa kịp vào lớp, Hứa Tư Điềm đã lo lắng ngăn cô lại và nói với cô: “Bạn cùng bàn của cậu thực sự đến rồi,cậu hãy cẩn thận đó.”
Cô theo thói quen nhìn về phía bên kia của chiếc ghế.
Chu Phù nhìn thấy chàng thiếu niên đang ăn sáng dưới cùng một mái nhà với cô nửa giờ trước, nằm trên ghế bên cạnh cô để chợp mắt.
“…?”
Chu Phù trở nên lo lắng vô cớ.
Cô chậm rãi đi đến lối đi bên cạnh cậu, chần chừ mãi không dám đánh thức cậu, cẩn thận nghiêng người đi vào chỗ của Trần Kỵ qua khe hở sau lưng.
Tuy nhiên, vừa ngồi xuống, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Cái người gọi là “bạn cùng bàn mới” thản nhiên ngồi dậy, uể oải liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên vươn ngón trỏ gõ hai cái vào bàn cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “Không nhìn thấy tôi à?”