Anh Luôn Ở Đây - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:13:04
Lượt xem: 15
Một đám người nghe thấy vậy liền sôi nổi lấy điện thoại mở vòng bạn bè ra.
Chu Phù cũng im lặng không lên tiếng mở avatar của Trần Kỵ ra, theo đám đông vào xem bài viết của anh.
Chỉ thấy trên trang từ trước đến nay sạch sẽ cái gì cũng không đăng, bỗng nhiên có thêm một bức ảnh, bức ảnh này có lẽ vừa mới chụp.
Chậu cây cảnh nhỏ cô tặng, được Trần Kỵ đặt ngay giữa bàn làm việc.
Bài viết mới vừa đăng, phía dưới tạm thời vẫn chưa có bình luận nào.
Đang định thoát ra, Trần Kỵ bỗng nhiên gửi tin nhắn cho cô.
Chu Phù mở ra xem, thấy anh nói:【Em thật giỏi, chọn chậu cây cảnh nhỏ cũng chọn loại phù hợp với khí chất của em như vậy.】
Chu Phù không hiểu:【?】
Trần Kỵ tiếp tục nói:【Buổi trưa tôi lên mạng tra một chút, hoa này còn có biệt danh, em biết là gì không?】
Chu Phù:【Là gì?】
Trần Kỵ nghiêm túc nói:【Hoa cảnh giới đậu hũ nhỏ, gọi tắt là hoa giới Chu Phù.】
Chu Phù:【…?】
Trần Kỵ:【Đừng thấy nó là một chậu cây cảnh nhỏ, rất không dễ nuôi, yếu ớt khó chăm sóc như em vậy.】
Chu Phù phồng má, cô nào biết:【Em chỉ thấy nó đẹp thôi…】
Trần Kỵ:【Ừ, cho nên mới nói hoa giới Chu Phù.】
Chu Phù chớp mắt, nhịp tim không tự chủ lỡ một nhịp.
Hai người câu nói câu không trò chuyện cả buổi. Lúc thoát ra, bài viết trên vòng bạn bè Trần Kỵ đã có không ít like và bình luận, hầu hết là người trong công ty Phù Trầm, có một số người bởi vì nguyên nhân công việc mà có thêm bạn nên Chu Phù đều có thể thấy được.
Bên dưới có một người thường thích trồng hoa nuôi cỏ, đối với phương diện này có chút nghiên cứu, bình luận:【Sếp, hoa này rất khó trồng, mặc dù là chậu cây cảnh nhỏ, nhưng chăm sóc không dễ dàng gì.】
Trần Kỵ không phản ứng gì khác, ngược lại chọn bình luận này trả lời một câu:【Vậy không còn cách nào khác, vợ tặng, dù khó trồng cũng phải chăm sóc thật tốt.】
Chu Phù cầm điện thoại, bất giác cắn môi dưới.
Buổi tối ăn cơm tắm rửa xong, Trần Kỵ lười biếng nằm xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa vô cùng buồn chán đổi phim, chỉ là đổi tới đổi lui đều thiếu hứng thú.
Vừa muốn tắt màn hình, lấy điện thoại ra chơi game, cả người Chu Phù đầy mùi thơm vừa mới tắm xong đi ra, chạy chậm tới bên cạnh anh ngồi xuống.
Hứa Tư Điềm nói, điều quan trọng thứ hai khi muốn theo đuổi một người là phải không ngừng tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh ấy.
Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, vì thế sau khi tắm rửa xong tranh thủ thời gian chạy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-150.html.]
Thấy Trần Kỵ đang chọn phim, cô vội nói: “Anh muốn xem phim không? Vừa lúc em cũng muốn xem.”
Người đàn ông im lặng cất điện thoại vào túi, cầm điều khiển từ xa tiếp tục chọn.
Chu Phù thuận miệng hỏi: “Anh định xem phim gì?”
Trần Kỵ vốn không có mục đích, lúc này mặt không đổi sắc nói: “Phim ma.”
Chu Phù nuốt nước miếng, siết chặt lòng bàn tay gật đầu: “Trùng hợp quá, vừa lúc em cũng muốn xem.”
Cô muốn xem cái rắm, cô nhát gan muốn chết.
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng, tiện tay chọn phim thoạt nhìn kinh khủng nhất.
Trang bìa đẫm m.á.u kia cũng đã khiến Chu Phù không nhịn được mà căng thẳng, nhưng vì theo đuổi người khác, cô vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Cô gái nhỏ ôm hai chân, rúc đầu vào sô pha.
Khi mặt quỷ đánh vào màn hình lần thứ ba, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói với Trần Kỵ: “Anh lạnh không? Em đi lấy cho anh một cái chăn nhé.”
Nói xong, cô đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ.
Rất nhanh, cô cầm một cái chăn len rộng thùng thình đi ra, giữ tư thế theo đuổi người khác thì phải chăm sóc người khác thật tốt, dốc lòng cẩn thận đắp chăn cho Trần Kỵ.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ kéo mép chăn len ra, che nửa bên mắt của mình.
Có cái gì đó che chắn, cảm giác an toàn trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.
Chỉ là mắt không thấy, vẫn không ngăn cản được lỗ tai có thể nghe.
Trần Kỵ mở âm thanh xung quanh, cho dù Chu Phù không nhìn thấy, cô vẫn như cũ cảm thấy những thứ lấm la lấm lét kia dường như đang bay bên cạnh mình.
Thường xuyên qua lại, cũng không biết tại sao, chiếc chăn vốn dành cho anh dần dần bị Chu Phù chiếm lấy một nửa.
Cơ bản là cô gái nhỏ lúc này cũng không để ý xấu hổ gì cả, cả người liên tục chui vào trong chăn.
Trần Kỵ bình tĩnh dựa vào sô pha, mắt thấy nhóc con trong chăn càng ngày dựa càng gần, không lên tiếng dùng điều khiển từ xa bật âm thanh lên mức tối đa.
Trong nháy mắt âm thanh quỷ dị tràn ngập toàn bộ phòng khách, Chu Phù lại dịch lên người anh một chút theo bản năng, cũng không biết đụng vào đâu, yết hầu Trần Kỵ trượt lên trượt xuống, giọng nói nặng nề, vô cùng khàn: “Chu Phù.”
“… Hả?”
“Em chú ý một chút.” Anh nói.
Lúc này Chu Phù cũng không có cách nào suy nghĩ: “Cái gì?”
Giọng điệu Trần Kỵ cà lơ phất phơ, vừa ngáp vừa nói: “Em lại đập mạnh một chút ở phía trên xem, có tin ông lập tức làm em ở đây hay không?”