Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:42:28
Lượt xem: 6

Phần lớn người tiêu dùng trong khu vực này hướng tới những sinh viên chưa ra khỏi xã hội mà chưa tự kiếm tiền, cho nên giá cả rõ ràng thấp hơn không ít so với căn nhà trung tâm tấc đất tấc vàng của Trần Kỵ.

 

Chu Phù đi dạo thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thứ cô muốn mua cũng dám mở miệng hỏi giá. Tuy rằng kết quả là Trần Kỵ lấy điện thoại ra, một xu cũng không nỡ để cho cô tiêu.

 

Một tay Chu Phù cầm ly lẩu Oden, một tay cầm mấy xiên thịt, bất chợt cô ngửi thấy trong tóc mới gội có chút mùi khói dầu trước quầy nướng, thuận miệng hỏi anh một câu: “Buổi tối anh còn về nhà không?”

 

Trần Kỵ liế.m môi dưới: “Không về, mấy giờ rồi.”

 

Chu Phù cắn một viên, nhướng mi nhìn anh: “Vậy buổi tối anh ở đâu?”

 

“Khách sạn.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, cà lơ phất phơ hỏi, “Sao, muốn cùng nhau?”

 

Chu Phù cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có nghĩ bậy, em chỉ muốn mượn chỗ anh ở để tắm rửa hay gì đó thôi, vừa rồi nhiễm phải mùi khói dầu…”

 

Ký túc xá có nhiều người, hơn nữa Tiêu Kỳ lại không thích cô. Đêm hôm khuya khoắt cô trở về tắm rửa, sợ là sẽ bị ghét bỏ chết.

 

Trần Kỵ nghe vậy, khóe môi cong lên: “Ừm, không nghĩ bậy, không phải là hoàn thành giấc mơ khi còn nhỏ của em sao, tôi hiểu mà.”

 

Anh hiểu mà, nhưng Chu Phù không hiểu: “Cái gì?”

 

Trần Kỵ hơi nâng cằm, lưu manh nói: “Tôi  chỉ nhớ rõ có một số người thành phố đã có suy nghĩ bậy bạ từ nhỏ. Vài năm trước cô ấy còn nói muốn thuê nhà với anh, hiện tại rốt cuộc là cô ấy thực hiện được.”

 

Chu Phù: “…”

 

Trong đầu Chu Phù bất chợt lướt qua hai câu.

 

“Tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn rất bậy bạ.”

 

“Ở độ tuổi này, em vẫn rất ngây thơ.”

 

“…”

 

Chu Phù trừng mắt nhìn anh, hai má nóng bừng, sau đó tiếp tục đi dạo.

 

Đi qua một gian hàng thủ công mỹ nghệ, Chu Phù bất giác dừng bước.

 

Chủ tiệm nhìn như một ông lão chừng sáu mươi tuổi, trên mặt tuy đầy nếp nhăn nhưng đôi tay lại rất tinh xảo.

 

Từng dây leo bình thường không có gì lạ bị mười ngón tay linh hoạt của ông quấn tới quấn lui, nhẹ nhàng đan thành đủ loại vật nhỏ trong cuộc sống.

 

Chu Phù tò mò nhìn một lát, sau đó tiện tay cầm lấy thành phẩm bày trên sạp.

 

Một đôi giày sandal đan bằng mây tre.

 

Chu Phù cẩn thận nhìn nó, phối hợp với váy dài có lẽ sẽ không tệ.

 

Nhìn trái nhìn phải vô cùng rung động. Vì quan tâm đến chủ tiệm tuổi tác cao, muốn xem xét việc buôn bán nên thuận miệng hỏi giá cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-159.html.]

 

Không ngờ loại chế phẩm thủ công này giá cả cũng không cao ngay cả khi muốn mua.

 

Cô đang muốn dùng điện thoại quét mã thì điện thoại nhấp nháy báo động hết pin khẩn cấp, không đợi cô trả tiền liền tự động tắt nguồn.

 

Trần Kỵ đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi, cũng không có ý muốn ra tay hỗ trợ.

 

Rõ ràng mới vừa rồi bất kể cô mua cái gì, cho dù cô muốn tự trả tiền thì anh đều vô cùng tự giác mà cướp để trả trước.

 

Chỉ là lần này thì không.

 

Chu Phù càng nhìn càng thích đôi giày kia, cô suy nghĩ rồi kéo góc áo Trần Kỵ xuống: “Điện thoại của em hết pin rồi, anh giúp em trả tiền trước đi.”

 

Người đàn ông lắc đầu, thờ ơ.

 

Chu Phù nhướng mi liếc anh, cảm thấy có chút kì lạ.

 

Nhưng mà số tiền khoảng một trăm tệ, lúc bình thường, anh còn chẳng thèm để ý tới.

 

Bình thường không được cô đồng ý, anh chắc chắn sẽ chuyển tiền mua đồ ăn vặt cho cô, đều không chỉ có ba con số.

 

Chẳng qua những thứ này cũng không phải lý do tiêu tiền của cô, suy nghĩ một lúc, Chu Phù nhỏ giọng nói: “Anh giúp em trả trước một chút, em trở về chắc chắn sẽ trả lại anh.”

 

Người đàn ông cụp mắt, ánh mắt đảo qua cô, bất đắc dĩ hỏi: “Nhất định muốn?”

 

Chu Phù cẩn thận gật đầu.

 

Chỉ thấy Trần Kỵ cầm điện thoại đi tới trước một quầy bán trà sữa khác, tùy ý mua hai ly đồ uống, sau đó gọi Chu Phù lại đây: “Tôi đã chuyển cho ông chủ này vài trăm, ông chủ có thể cho cô ấy mượn.”

 

Chu Phù trừng mắt nhìn, không hiểu anh làm điều thừa thãi này rốt cuộc là có ý gì.

 

Nhưng vẫn làm theo lời anh nói.

 

Cuối cùng cô cũng mua được đôi giày đó, Chu Phù cười xách túi trong tay. Cô suy nghĩ một lúc, vẫn ngẩng đầu nói tiếng cảm ơn Trần Kỵ.

 

Nào ngờ người đàn ông nhíu mày, thản nhiên nói: “Ông chủ tiệm trà sữa cho em mượn tiền, không liên quan tới anh.”

 

Chu Phù thật sự không hiểu nổi ý gì: “?”

 

Tiền kia rõ ràng là Trần Kỵ chuyển cho tiệm trà sữa.

 

Giây lát, anh khẽ thở dài một hơi, giơ tay nhéo gương mặt cô: “Em có biết Kim Đường có một cách nói, đó là tặng giày cho người khác có nghĩa là tiễn đối phương ở bên cạnh mình đi không?”

 

Trước đây anh rất bướng bỉnh khó thuần phục, nhất định sẽ không tin những lời khuyên can phổ biến của lễ nghi lỗi thời.

 

Nhưng mà nguyện vọng của anh trong lễ pháo hoa giao thừa ở Kim Đường đã thật sự đưa Chu Phù về bên cạnh anh một lần nữa.

 

Từ đó về sau, anh tin tưởng mà không nghi ngờ.

Loading...