Anh Luôn Ở Đây - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-02-16 22:28:42
Lượt xem: 4
Nói xong, tay trái người đàn ông cầm phía dưới thân chai, tay phải vừa xoay, thậm chí không cần dùng đũa, xương cổ tay đụng nhẹ vào miệng chai, chỉ nghe “póc” một tiếng, cái nắp đã bật ra nằm trên bàn.
“Ai đẹp trai?” Trần Kỵ lạnh như băng hỏi một câu.
Hiếm khi trẻ con như vậy.
Chu Phù phản ứng lại, nhịn cười, dịu dàng đáp lại anh: “Anh đẹp trai.”
Người đàn ông mất tự nhiên hắng giọng: “Quá lạnh, chỉ cho uống một hớp thôi.”
Chu Phù gật đầu: “Được.”
Chu Phù ngơ ngác nhấp một hớp, nhưng đầu óc cô chỉ tập trung vào những gì ông chủ vừa nói, cô không biết phải nói chuyện với anh như thế nào, chỉ có thể bắt chước cách anh đối xử với cô, không ngừng chất đống đồ ăn ngon vào đĩa trước mặt anh, chỉ nghĩ, có thể đối với anh tốt một chút.
Tới lui mấy lượt, Trần Kỵ dường như cũng nhận thấy có gì đó không ổn, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tiện tay đặt lại đồ vào đĩa của cô: “Ăn của em đi, đừng quan tâm ông, vất vả mới nuôi lại tí thịt cho em, không còn giày vò nữa, em xem sau khi qua Phù Trầm, ai chuyển em lên chính thức.”
Chu Phù phồng má, cố ý dùng lời nói bịt miệng anh, lẩm bẩm nói: “Có phải anh ghét em gắp đúng không?”
Nghe vậy, người đàn ông lười biếng nhướng mí mắt, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, sau đó bàn tay to đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của cô, dùng sức một chút, đưa miếng cá viên cô đã cắn một nửa vào trong miệng, lạnh nhạt hỏi: “Em nói xem? Hôn cũng hôn rồi.”
Chu Phù: “…”
Hai người lề mà lề mề, chờ lúc ra khỏi tiệm cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Lúc này, cửa ký túc xá đã bị khóa nửa tiếng, Chu Phù chột dạ nhìn Trần Kỵ: “Em không về được.”
Trần Kỵ một tay kéo cô vào trong chiếc xe của mình gần đó: “Thuê phòng đi, chút tâm tư này của em, còn nghĩ tôi không nhìn ra?”
Chu Phù: “…”
Đây là lần đầu tiên cô thuê phòng với đàn ông, nói không căng thẳng là giả.
Rõ ràng khi còn ở nhà, họ đã sống chung dưới một mái nhà lâu lắm rồi, nhưng lại chưa từng trải qua việc ở chung phòng với nhau.
Cứ tưởng khi tới quầy lễ tân, sẽ gặp phải vấn đề vừa xấu hổ vừa kíc,h thích như “chỉ còn lại một phòng” “Muốn phòng có giường lớn hay phòng hai giường”.
Kết quả không nghĩ tới, những vấn đề này dường như không tồn tại trước mặt những người có khả năng kiếm tiền.
Trần Kỵ tiện tay bao trọn toàn bộ phòng tầng cao nhất.
Ước tính sơ lược có khoảng tám phòng.
Chu Phù: “…”
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô mới là người theo đuổi, người được theo đuổi, nên dè dặt hơn một chút.
Sau khi vào cửa, thần sắc người đàn ông đã lâu như thường, không khác gì về nhà.
Chờ Chu Phù thay giày xong, anh lấy ra tờ giấy nợ kia, vô cùng quan tâm nới: “Sạc pin trả tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-162.html.]
Chu Phù nở nụ cười: “Ồ.”
Xóa nợ xong cũng đã gần mười hai giờ, Trần Kỵ liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Ngày mai không phải còn muốn dậy sớm trở về trường học sao?”
Chu Phù gật đầu.
“Đi tắm rồi đi ngủ.”
Chu Phù: “…”
Tình tiết này phát triển hơi khác so với tưởng tượng của cô.
Chẳng qua cô mặc dù ở vào vị trí người theo đuổi, da mặt vẫn mỏng như cũ, nghe Trần Kỵ nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe lời làm theo.
Nào ngờ không chỉ là Trần Kỵ không phối hợp, ngay cả hôn mỗi tháng chỉ hôn một lần, cũng tương đối không phối hợp.
Tắm được một nửa, Chu Phù mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của cô gái nhỏ đột nhiên vang lên từ trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, nghe có vẻ xấu hổ: “Trần Kỵ… “
Người đàn ông ngồi ở trên sô pha cách đó không xa, cúi đầu liếc nhìn nơi nào đó, hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm: “Làm gì?”
Chu Phù cắn m,ôi dưới, lắp bắp hỏi: “Trên xe anh… Còn băng vệ sinh không?”
Sắc mặt Trần Kỵ tối sầm: “…”
Chu Phù không nghe thấy anh lên tiếng, lại nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa, suy nghĩ một chút, cô lại hô một tiếng: “Chờ một chút!”
Bước chân của người đàn ông dừng lại.
“Anh có thể thuận tiện, giúp em mua quần nhỏ được không…?” Ngữ khí Chu Phù nghe cũng rất thẹn thùng.
Trần Kỵ tiêu hóa một lúc lâu mới nhận ra quần nhỏ mà cô đang nói là gì: “Em cảm thấy chuyện này rất thuận tiện không?”
Chu Phù: “…”
“Dù sao thì… Dù sao thì anh cũng có kinh nghiệm một lần rồi…”
Trần Kỵ: “…”
Vốn tưởng rằng Trần Kỵ sẽ từ chối, nhưng cuối cùng, người đàn ông vẫn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ông trời thật sự con mẹ nó phái ông đây đến hầu hạ em.”
Chu Phù: “Phiền anh rồi…”
“…”
Trần Kỵ: “Chờ tôi.”
Đợi anh mua xong đồ trở về, Chu Phù đã ra khỏi phòng tắm.