Anh Luôn Ở Đây - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:03:25
Lượt xem: 5
Vẻ mặt cô gái tóc xoăn hâm mộ: “Phù Trầm không hổ là Phù Trầm, còn phải có phúc lợi tốt cho nhân viên công ty lớn nữa chứ.”
Chu Phù chột dạ gật đầu.
Phúc lợi quả thật tốt, có ký túc xá nhân viên ở, ông chủ chăm sóc một ngày ba bữa, còn… Còn ngủ cùng…
Vừa trò chuyện, Chu Phù rút ra bảng tài liệu từ trên giá sách xuống, sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, cô cất vào trong túi liền tạm biệt bạn cùng phòng rồi rời đi.
Chỉ là không ngờ mới vừa đi tới đầu cầu thang, đang định đi tới chỗ người đàn ông đang chờ bên cạnh xe thì thấy Tiêu Kỳ giơ điện thoại lên, cách đó không xa chạy chậm tới, thoáng tiến tới trước mặt Trần Kỵ.
Người đàn ông lúc này đang cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn điện thoại.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ hưng phấn đưa điện thoại đến đáy mắt Trần Kỵ, cố gắng nở ra nụ cười xinh đẹp: “Đàn anh, anh là sinh viên năm mấy vậy? Có thể thêm Wechat không ạ?”
Giọng nói cố ý đến phát ngấy kia nghe được trong lỗ tai Trần Kỵ, giống như cái cưa gỉ cưa cây già (*), làm anh nhịn không được mà nhíu mày, mí mắt cũng lười nhấc lên.
(*) Cái cưa gỉ cưa cây già (锈锯拉老木): nghĩa đen đại ý là cưa gỉ mà cưa cây già thì sẽ gặp nhiều khó khăn, thậm chí không thể cưa được một gốc cây già to lớn. Nghĩa bóng chỉ một người dùng thủ đoạn cũ để muốn làm thân đến một người đã nhiều kinh nghiệm thì sẽ không có tác dụng gì.
Tiêu Kỳ liế.m môi dưới, còn không có ý định buông tha, dù sao bất kể là tướng mạo của Trần Kỵ, hay là chiếc xe phía sau anh làm cho người ta không thể rời mắt, đối với Tiêu Kỳ mà nói đều vô cùng hấp dẫn: “Đàn anh? Kết bạn chứ?”
Cô ta nói lại lần nữa.
Lúc này rốt cuộc đợi được Trần Kỵ mở miệng, chỉ là không ngờ, anh lập tức nói một câu: “Ngại quá, tôi chỉ có thể kết bạn với cô gái nhỏ xinh đẹp kia thôi.”
Người đàn ông hất cằm về phía cách đó không xa.
Tiêu Kỳ nhìn theo, chỉ thấy Chu Phù đeo ba lô từ trên bậc thang đi xuống, thấy sắp tới trước mặt hai người.
Cô ta biết khuôn mặt kia của Chu Phù luôn luôn rất hấp dẫn người khác, nhưng gia cảnh của cô rất kém. Những chàng trai bình thường muốn có bạn gái, nhiều hay ít cũng sẽ bị điều kiện gia đình cô mà rút lui, Tiêu Kỳ thật không ngờ, người đàn ông trước mắt như vậy lại hướng về phía Chu Phù mà tới.
Tiêu Kỳ và Chu Phù vốn có xích mích, lúc này lại càng tức giận, suy nghĩ một chút, cô ta vội vàng nói với Trần Kỵ: “Đàn anh, anh có thể không biết, nhân phẩm của cô ta rất kém, anh cũng đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.”
“Lúc trước em thấy cô ta không có tiền và không có chỗ ở, có lòng tốt chia phòng cho cô ta, kết quả cô ta ngược lại, vào ở không được mấy ngày liền quyến rũ bạn trai em, ngày nào cũng nhìn mặt bạn trai em, còn ——”
“Thật ngại quá.” Trần Kỵ không đợi Tiêu Kỳ nói xong, liền lập tức lên tiếng cắt ngang. Những lời chửi bới Chu Phù kia, anh nửa chữ cũng không muốn nghe, nghĩ rằng tên ngốc trước mặt này là một người phụ nữ, anh không muốn trực tiếp đánh nhau, sau khi cố gắng đè nén cơn giận, lạnh lùng nói, “Tôi có thể phải nhắc nhở cô một câu thích hợp, cánh tay của người bạn trai hơn hai trăm cân kia của cô, không khéo, là tôi tự tháo xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-167.html.]
Tiêu Kỳ: “…??”
Tiêu Kỳ há to miệng, đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Chu Phù, tức giận, lại tiếp tục nói: “Vậy anh cần phải cẩn thận một chút, người phụ nữ này biết dùng mặt để gạt người nhất, ai biết một bên ôm anh, để anh trút giận và bỏ hết sức lực giúp cô ta, một bên lại quyến rũ những người khác.”
“Sợ là anh không biết đó?” Tiêu Kỳ cố ý thừa nước đục thả câu.
Thấy Trần Kỵ không để ý đến mình, cô ta nói: “Công ty xây dựng Phù Trầm anh nghe qua chưa?”
Trần Kỵ hơi cụp mắt xuống.
Tiêu Kỳ nở nụ cười, đắc ý trừng mắt nhìn Chu Phù: “Chính là công ty thực tập gần đây của cô gái kia, bạn học chúng tôi đều truyền khắp nơi, nghe nói Chu Phù và lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm có quan hệ.”
Tiếng nói ồn ào vừa dứt, Trần Kỵ lười biếng nhướng mí mắt, giọng nói trầm trầm: “Có quan hệ với lãnh đạo của công ty xây dựng Phù Trầm sao?”
Tiêu Kỳ thấy anh rốt cuộc có phản ứng, lập tức đáp: “Đúng vậy, nghe nói là cô ta chủ động quyến rũ!”
Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi, đuôi lông mày khẽ nhướng: “Quả thật có nghe thấy.”
Tiêu Kỳ: “?”
Trần Kỵ liế.m môi dưới, trước mặt Tiêu Kỳ, anh đưa tay ôm Chu Phù sang bên cạnh mình, ngữ khí vô cùng rộng lượng: “Nhưng tôi cũng không để ý, cô ấy thích là được.”
Tiêu Kỳ: “???”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Chuyện này đúng là chính xác, không thể phản bác được.
Chu Phù: …