Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-02-01 22:37:05
Lượt xem: 13

Người thiếu niên nhìn cô hồi lâu, cũng không biết là vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hay sao, tay phải giống như bị mất kiểm soát, không hiểu sao vươn tay đến bên cạnh mặt cô, không chút kiêng dè mà nhéo mặt cô , sau đó khóe môi dưới hơi nhếch lên với độ cong cực nhỏ: “Cô căng thẳng cái rắm gì? Không có nói cô.”

“…”

Chu Phù chỉ cảm thấy nơi vừa rồi cậu véo đang nóng lên một cách khó hiểu.

Khi Lục Minh Bạc đi ăn sáng trở về, nhìn thấy chiếc ghế của mình nằm dưới đất một cách thảm hại, vẻ mặt cậu ấy ngay lập tức trở nên không vui: “Con mẹ nó đứa nào làm chuyện này?”

Người ngồi cùng bàn là Hứa Tư Điềm vội vàng ngồi xổm xuống thật cẩn thật, giúp cậu ấy đỡ chiếc ghế lên.

Cậu chàng liếc nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh Kỵ, từ biểu cảm ngang ngược quen thuộc đó, cậu ấy lập tức hiểu ra bốn chữ: “Ba cậu làm đấy.”

“Làm tốt lắm.” Đầu óc Lục Minh Bạc nhảy số rất nhanh, giọng điệu thay đổi tức thì: “Tôi đã cảm thấy chướng mắt cái ghế hư này từ lâu rồi, đáng bị đá!”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù: “…”

Chu Phù xem thế là đủ rồi, không ngờ cậu ấy còn có thể làm vậy, đây là điều cô không bao giờ nghĩ tới.

Thời gian nghỉ trưa ở trường trung học Kim Đường tương đối ngắn, phần lớn học sinh không về nhà ăn cơm, hầu như họ đều tập trung ở căng tin hoặc quán ăn vặt gần trường để ăn trưa. 

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Hứa Tư Điềm ở bàn trước liền xoay người lại, nhỏ giọng hỏi Chu Phù: “Buổi trưa cậu đi nhà ăn hay là đi ăn ở bên ngoài?”

“Hả?”

“Cơm trưa.”

Chu Phù cũng không biết : “Tớ sao cũng được.”

Hứa Tư Điềm: “Vậy chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm nhé?”

Chu Phù vô thức liếc nhìn người bạn cùng bàn mới vẫn đang ngủ bên cạnh.

Sau khi đến Kim Đường, hầu như bữa nào cô cũng ăn cơm với Trần Kỵ, nhưng nghĩ đây là ở trường, chắc là cậu cũng không muốn có quá nhiều quan hệ không cần thiết với mình nên liền gật đầu: “Được.”

Hai người cùng nhau đến phố ăn vặt ở cổng sau trường.

Mới tan học, học sinh trên đường này đông đến nỗi con kiến chui không lọt, hai người bọn họ đến hơi muộn, rất nhiều cửa hàng đã xếp hàng dài gần như không còn chỗ ngồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-17.html.]

Đi tới đi lui hai lần, cuối cùng Hứa Tư Điềm cũng tìm được một tiệm còn chỗ trống, cô ấy vội vàng nắm lấy tay Chu Phù chen vào: “Tiệm này được không?”

“Được.”

Thời tiết khô nóng, ai cũng chẳng màng đến chuyện ăn uống, chỉ muốn tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi cho nhanh.

Hứa Tư Điềm gọi mì sa tế.

Đến lượt Chu Phù, cô nghiêm túc nhìn thực đơn trên tường, phần lớn đều là mấy món cô chưa từng ăn, nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cô chỉ gọi một suất mì nước lèo, rồi dặn dò riêng: “Có thể đừng làm cay không? Tôi ăn không được.”

“Không thành vấn đề.” Ông chủ vui vẻ đồng ý.

Số người trong cửa hàng lần lượt tăng lên, có lẽ họ quá bận rộn nên rất dễ quên, khi bát mì của Chu Phù được mang đến, có một lớp sa tế đỏ rực ở trên.

Động tác nhận lấy bát của Chu Phù dừng lại một lát.

Ông chủ hình như mới nhớ ra, vỗ vỗ trán: “Ây da, xem này, tôi vội quá nên quên mất, xin lỗi cô gái, tôi vừa thuận tay bỏ sa tế vào nhưng cũng không có bỏ nhiều lắm, hay là cô chấp nhận ăn đi nhé? Tôi thực sự xin lỗi.”

Thái độ của ông chủ không tệ, từ trước đến nay Chu Phù luôn là người tốt tính da mặt mỏng, không thích làm khó người khác nên xấu hổ nói thêm: “Được.”

Cô hơi nhíu mày, chậm rãi di chuyển tô mì trong veo với sa tế nổi lềnh bềnh đến trước mặt mình.

Mới vừa ăn một miếng nhỏ, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, không chút khách sáo giật lấy bát mì ngay trước mắt cô.

Chu Phù theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lười biếng của Trần Kỵ, giọng điệu của người thiếu niên vẫn mang theo chút kiêu ngạo: “Đói c.h.ế.t mất, tôi ăn trước, cô không để bụng chứ? Bạn, cùng, bàn, mới?”

Từ “bạn cùng bàn mới” kéo dài ra, mặt Chu Phù đột nhiên nóng lên, cô vô thức gật đầu.

Sau khi Trần Kỵ rời đi, Hứa Tư Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng đè nén âm lượng: “Làm tớ sợ c.h.ế.t khiếp, đột nhiên lại đến đây.”

Chu Phù nghe vậy thì hỏi: “Cậu sợ anh ấy à?”

Mặc dù bản thân cô cũng hơi sợ.

“Ai mà không sợ cậu ấy? Lục Minh Bạc hung dữ như vậy mà còn hoà nhã với cậu ấy, cậu mới chuyển đến đây nên không biết, Trần Kỵ nổi tiếng ở chỗ chúng ta lắm đấy. Cậu ấy lạnh lùng với tất cả mọi người. Có rất nhiều cô gái thích cậu ấy lắm, nhưng không ai dám tiếp cận, và tớ cũng chưa thấy cậu ấy nói chuyện với ai.”

“Học cùng lớp thời gian với nhau lâu như vậy, hôm nay là lần tớ nghe thấy cậu ấy nói nhiều nhất.”

Chu Phù hơi rũ lông mi .

Trần Kỵ thản nhiên bưng tô mì sang bàn khác, vẻ mặt tỉnh bơ đi đến trước mặt ông chủ: “Mì thịt bò, cho thêm thịt bò.”

Loading...