Anh Luôn Ở Đây - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:35
Lượt xem: 5
Trần Kỵ ở trước mặt chủ nhiệm khoa, mang theo vô số ánh mắt tò mò liếc nhìn xung quanh, anh không chút che giấu mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé Chu Phù đặt trên đùi mình, hơi nâng cằm, ánh mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó ngữ khí thờ ơ nói: “Cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp, không thích trở nên đặc biệt ở trường nên em đành phải ngồi cùng cô ấy.”
Tiếng nói chuyện xung quanh vừa kinh ngạc vừa hâm mộ trong nháy mắt nổi lên bốn phía, trong lúc nhất thời hấp dẫn tất cả sinh viên dưới bục chú ý.
Hiệu trưởng còn đang nói không ngớt trên bục dĩ nhiên không ai để ý.
Chu Phù nhịn không được siết chặt lòng bàn tay, hai má nóng bỏng, trái tim không chịu thua kém mà đập thình thịch.
Hai người bạn cùng phòng ngồi sát bên cô bị cảnh trước mắt làm cho bối rối, mắt to mắt nhỏ, không có phản ứng gì, dứt khoát đồng loạt nhìn về phía Chu Phù.
Chu Phù l.i.ế.m liếm môi, ngay cả nụ cười cũng trở nên mất tự nhiên.
Sau một lúc lâu, hiệu trưởng rốt cuộc cũng phát hiện sự khác thường dưới bục, bất đắc dĩ lắc đầu cười vài tiếng, vô cùng biết rõ nói: “Được rồi, tôi chỉ nói nhiều như vậy, dù sao mục đích các vị ngồi đây hôm nay tới nghe tọa đàm cũng không ở chỗ tôi, tôi sẽ không làm lỡ thời gian chụp ảnh của mọi người.”
Dưới bục cười vang một trận.
Hiệu trưởng không kiêu ngạo, cũng cười theo: “Vậy được, chúng ta không nói nhảm nhiều, nhanh nào, mời anh trai mà các em chờ mong đã lâu lên bục nói đôi lời là được.”
Cả hội trường trong nháy mắt tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Trước mắt bao người, Trần Kỵ lười biếng từ bên người Chu Phù đứng lên, do chủ nhiệm khoa mở đường ở phía trước, không nhanh không chậm đi lên đài.
Thân hình người đàn ông cao ngất, bả vai rộng lớn, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, không giống như những người bình thường đối xử với những dịp trọng đại một cách tỉ mỉ và lo lắng, cả người lộ ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, bộ dạng và tư thái cũng như cũ lười biếng, rảnh rỗi và hỗn không thôi.
Thoạt nhìn gần như không có một chút liên quan gì với các từ như “học giỏi”, “sếp”.
Nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vậy tùy ý đứng trên bục giảng, lực uy h.i.ế.p trong xương cốt lộ ra, liền làm cho các sinh viên ồn ào đã lâu dưới bục không tự giác được mà im lặng.
Người đàn ông tiện tay nhận lấy micro, một lát sau, giọng nói trầm đục truyền khắp hội trường: “Chào mọi người, tôi là Trần Kỵ của công ty xây dựng Phù Trầm.”
Tự giới thiệu vô cùng đơn giản, không nói thêm nửa câu dài dòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-170.html.]
Trước đây không ít đàn anh khóa trước phát biểu, hầu hết đều nói theo câu nói mà lãnh đạo nhà trường đã sắp xếp.
—— “Chào mọi người, tôi là đàn anh của mọi người.”
Mà kiểu lời này ở Trần Kỵ là không tồn tại.
Không phải đàn anh của mọi người, chỉ là của một mình Chu Phù.
Giới thiệu xong mấy chữ, dưới bục trong nháy mắt sôi nổi.
Mọi người trong miệng đều la hét “Trăm nghe không bằng một thấy” “Lần này không uổng công” “Video này tôi có thể lấy ra khoe khoang đến khi tôi c.h.ế.t mới thôi”.
Mà hai người bạn cùng phòng bên cạnh Chu Phù cũng không nhịn được ôm cánh tay cô ra sức lắc lắc.
Cô gái tóc xoăn kích động nói: “A a a! Tớ vừa mới nói làm sao tớ cảm thấy đối tượng của cậu trông quen quen như vậy!! Lúc trước tớ đã nói với cậu chưa, trên diễn đàn trường học đến giờ vẫn còn ảnh chứng minh thư của anh ấy treo trên tường.”
“Chúc Chúc! Cậu giấu thật sâu! Cứu mạng! Bạn cùng phòng của tớ lại là nữ thần mà ông chủ còn chưa theo đuổi kịp!
Chu Phù: “…”
Trên thực tế, là cô đang theo đuổi anh, hơn nữa còn chưa theo đuổi tới…
Cô gái tóc xoăn còn đang trong trạng thái mừng như điên không thể tự kiềm chế, em gái tóc ngắn liền có vẻ lý trí hơn một chút, phản ứng rất nhanh liếc mắt nhìn về phía Tiêu Kỳ giờ phút này đang ngồi ở góc tối, sắc mặt đen đến mức không nhìn được, nhịn cười: “Nói đùa một chút, người đứng đầu công ty xây dựng Phù Trầm chưa từng học đại học, nửa sản nghiệp nhà anh ấy ở Bắc Lâm, còn cần thuê xe sang trọng đến lừa Chúc Chúc để ăn cơm mềm à.”
“…”
Tiêu Kỳ lúc này đã sắp tức c.h.ế.t rồi.
Trên bục phát biểu, hiệu trưởng đứng bên cạnh Trần Kỵ, cầm micro nói với học sinh dưới đài: “Mọi người nắm chắc cơ hội, có vấn đề gì muốn hỏi đàn anh các em, nhanh giơ tay lên, tôi gọi người hỏi nào.”
“Bạn học nữ mặc quần áo đỏ ở hàng thứ nhất.”