Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:45
Lượt xem: 2

Vẻ mặt cô gái kích động mà đứng lên, tiếp nhận micro, giọng nói đều mang theo chút run rẩy, căng thẳng đến lắp bắp: “Đàn, đàn anh, nghe, nghe nói, hiệu trưởng hàng năm đều mời anh đến buổi tọa đàm, nhưng không một lần mời được anh, năm nay là bởi vì nguyên nhân gì mà anh mới lựa chọn quay về trường cũ cùng mọi người chia sẻ kinh nghiệm vậy ạ?”

 

Trần Kỵ khẽ nâng cằm, ánh mắt không nhanh không chậm đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại ở trên người Chu Phù ở xa nhất, ngữ điệu lười biếng, không có một chút đứng đắn: “À, đến trường học thăm cô gái nhỏ nhà tôi, trên đường bị bắt gặp, vừa lúc cô ấy cũng muốn tới nghe, vậy tôi cũng chỉ có thể cùng cô ấy đến một chuyến, thuận tiện nói đôi lời.”

 

Chu Phù: “…”

 

Hiệu trưởng: “…”

 

——

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hiệu trưởng: Một đề nghị, có thể thích hợp không, giữ cho tôi một chút thể diện đi chứ? Cho em một cơ hội để sắp xếp lại ngôn ngữ và sắp xếp lại lý do.

 

Trần Kỵ: Ừ, em suýt chút nữa nói xong rồi, có thể cho em đi xuống với đối tượng không?

 

Trần Kỵ vừa dứt lời, vô số ánh mắt hâm mộ dưới bục lại nhìn về phía Chu Phù.

 

Chu Phù bất giác mím môi, tim đập như trống, nửa khuôn mặt nghiêng trốn ở đầu vai bạn cùng phòng, hai má nóng lên, vành tai đỏ đến mức không nhìn rõ.

 

Sau một lúc lâu, trong hội trường rốt cuộc một lần nữa vang lên tiếng nói trầm khàn của Trần Kỵ, sự chú ý của mọi người mới một lần nữa trở lại trên bục.

 

Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy, dựa lưng vào ghế của mình.

 

Bạn cùng phòng lúc này hiển nhiên còn không bình tĩnh như cô, tiến đến bên tai Chu Phù, không đầu không đuôi nói một câu: “Nói cho tớ biết lý do đi.”

 

Chu Phù không hiểu: “Hả?”

 

Bạn cùng phòng: “Chúc Chúc, cậu có biết người theo đuổi cậu, nếu không ở trên bục mạnh mẽ tỏ vẻ mình không độc thân, sau buổi tọa đàm này có thể nhận được bao nhiêu phương thức liên lạc của các người đẹp không? Có lẽ đàn ông cũng không ít.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Hơn nữa cho dù đã cho thấy độc thân, có lẽ ngoài kia vẫn còn rất nhiều người cứng rắn mong muốn có được mối quan hệ nào đó.” Bạn cùng phòng nắm cổ tay Chu Phù, nghĩ trăm lần cũng không ra, “Cho nên kiểu người có ngoại hình đẹp trai vô biên, có tiền có sự nghiệp còn là sếp cực phẩm một lòng theo đuổi cậu điên cuồng, cậu rốt cuộc là vì lý do gì mới có thể gánh vác đến bây giờ, còn không đồng ý ở bên nhau chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-171.html.]

 

Chu Phù: “…”

 

Chu Phù l.i.ế.m môi dưới, rất khó mở miệng giải thích rõ ràng với bạn cùng phòng, bởi vì cô mới là người cố gắng điên cuồng!

 

Thấy Chu Phù không lên tiếng, bạn cùng phòng suy nghĩ một chút, sau đó hạ giọng, hỏi: “Chẳng lẽ, là phương diện kia có vấn đề sao…?”

 

Chu Phù sửng sốt một lát, lúc phản ứng lại, gương mặt so với lúc mới bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú còn nóng bỏng hơn.

 

“…??!!”

 

Chắc chắn là không.

 

Tuy rằng cô và Trần Kỵ lúc trước còn thuộc về mối quan hệ bạn cùng nhà thuần khiết, nhưng qua nhiều lần cô không cẩn thận mà chiếm hời tối qua, về phương diện này Trần Kỵ hoàn toàn không cần cô lo lắng quá nhiều.

 

Thậm chí, tối hôm qua lúc cô nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng còn có thể cảm giác được anh đi tới đi lui trong toilet giải quyết một số chuyện nào đó, nhiều lần…

 

Trên bục, Trần Kỵ cuối cùng cũng nhẫn nại, hơi nghiêm túc trả lời mấy vấn đề mang tính chuyên nghiệp.

 

Ngoại trừ việc ban đầu đề cập đến việc tham dự buổi tọa đàm là vì đến trường thăm bạn gái, thời điểm còn lại, trên mặt dường như không có một chút tươi cười.

 

Vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng, ngạo mạn bẩm sinh, cao quý khó mà với tới.

 

Nhưng ngoài ý muốn đó là, dưới bục ngồi đầy các sinh viên đều thích bộ dạng này của anh.

 

Một chàng trai nhận được micro để đặt câu hỏi, nhất thời căng thẳng, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra vấn đề, lại không nỡ buông tha cơ hội, liền thuận miệng hỏi: “Đàn anh, anh có thể, có thể giới thiệu một chút về công ty xây dựng Phù Trầm không…?”

 

Trần Kỵ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng điệu cà lơ phất phơ, khó giấu được vẻ kiêu ngạo: “Danh tiếng Phù Trầm còn cần tôi giới thiệu cho các em sao? Lúc chủ nhiệm khoa kiến trúc các em dạy chuyên ngành, không nói qua sao? Hoặc là người ở viện bên cạnh trà trộn vào nghe toạ đàm, không làm kiến trúc, hoặc là môn chuyên ngành này, em một chữ cũng chưa nghe à.”

 

Trả lời xong mấy câu hỏi, lúc kết thúc, Trần Kỵ vẫn tượng trưng chính thức, qua loa nói một câu: “Công ty xây dựng Phù Trầm hoan nghênh mọi người.”

 

Ở đây dường như đều là sinh viên khoa chính quy, mọi người nghe vậy, liền nổ tung, líu ríu bắt đầu tự giễu: “Đàn anh, chúng em không xứng, ai không biết Phù Trầm chỉ cần thạc sĩ trở lên chứ, sinh viên khoa chính quy ngay cả sơ yếu lý lịch cũng không bỏ vào được.”

 

Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, ngay cả lời an ủi cũng lười bịa ra: “Ba năm sau hoan nghênh mọi người.”

Loading...