Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:53:20
Lượt xem: 8

Gần như là Trần Kỵ ôm người vào trong n.g.ự.c theo bản năng, bàn tay to tăng thêm không ít sức mạnh, không còn ôm hờ như vừa rồi nữa.

 

Giây lát, giọng nói rầu rĩ của cô gái nhỏ từ trong lòng người đàn ông nhẹ nhàng truyền ra: “Trần Kỵ, mấy ngày nay tâm tình em có chút không tốt lắm, em xin lỗi…”

 

Người đàn ông siết chặt hàm răng, lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng gầy yếu của cô, trầm giọng nói: “Không cần nói xin lỗi với tôi.”

 

Hốc mắt Chu Phù không kìm được mà đỏ lên: “Vậy anh lại dỗ dành em đi, được không? Như vậy ngày mai em lại có thể theo đuổi anh thật tốt…”

Chuyện này đối với Trần Kỵ thật sự là một việc khó khăn, anh thật sự không có thiên phú trong việc dỗ dành người khác.

 

Anh vốn trời sinh ngỗ ngược, được nuôi thả mà lớn lên, tính khí thất thường lại kiêu ngạo lạnh lùng, chắc chắn không phải là người dễ ở chung.

 

Đại đa số mọi người khi mới gặp anh đều nảy sinh tâm lý kiêng kị, ngay cả Chu Phù lúc mới gặp anh ở Kim Đường cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

 

Vậy nên rất khó liên tưởng người đàn ông này với từ “dỗ dành”.

 

Nhưng Chu Phù cũng không phải là một cô gái tầm thường, lần đầu tiên gặp mặt tuy rằng sợ anh nhưng cô cũng cắn răng mà đưa ra yêu cầu với anh, muốn Trần Kỵ đưa cô lên đảo, quen nhau chưa được mấy ngày đã khóc sướt mướt trước mặt Trần Kỵ, lôi kéo làm quen anh giống như là chuyện đương nhiên, sau khi quen biết thì càng làm nũng không kiêng nể gì.

 

Mà đó rõ ràng không phải là do cô cố tình, cô thậm chí còn chưa từng nhận ra điều đó chỉ là trong vô thức tính cách nhõng nhẽo của cô đã âm thầm làm hao mòn từng chút từng chút một tính xấu của Trần Kỵ.

 

Nhưng cái này chỉ đãi ngộ đặc biệt cho một mình Chu Phù.

 

Tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại ít ỏi mà Trận Kỵ có trong hơn 20 năm qua đều không hề giữ lại mà chỉ dành cho một mình cô.

 

Vì vậy cô có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với anh dù cho người khác nhìn vào sẽ cho là quá đáng. Nhưng bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần là do cô đưa ra, Trần Kỵ cũng không thể nào từ chối.

 

Giây tiếp theo, Chu Phù nhận thấy anh đang ôm cô chặt hơn, rõ ràng là mang theo ý trói buộc nhưng với cô lúc này, đó lại là thứ làm cô cảm thấy an toàn.

 

Sườn mặt cô gái kề sát với lồng n,gực rộng lớn của anh, sau một hồi n.g.ự.c phập phồng nhẹ nhàng, hơi thở lạnh thấu xương của người đàn ông đột nhiên phả bên tai cô: “Được rồi, dỗ em.”

 

Trần Kỵ thật sự cảm thấy bó tay, anh biết nên làm gì để yêu cô, chăm sóc cô, đối tốt với cô nhưng việc dỗ dành cô lại quá khó khăn, dù không biết dỗ cô như thế nào nhưng  anh phải đồng ý với cô, đỡ cho bản thân Chu Phù lại cảm thấy uất ức.

 

Chỉ là những từ đơn giản nhưng khi Chu Phù nghe được vẫn làm cô ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-177.html.]

 

Đã nhiều năm trôi qua, cô cũng không nhớ đã qua bao lâu, lâu đến mức cô quên mất cảm giác thật sự có người đáp lại mong muốn lúc tâm trạng không tốt sẽ có người dỗ dành mình.

 

Giây sau, những giọt nước mắt lăn trên mặt cô gái, từng giọt từng giọt rơi xuống lồng ng,ực người đàn ông.

 

Yên tĩnh nhưng nóng hổi.

 

Thật ra từ trước đến giờ cô không thay đổi, vẫn mau nước mắt thế, chỉ là mấy năm nay không ai để ý đến cô, có khóc cũng vô ích còn làm người khác thấy phiền, dần dà cô cũng không dám bộc lộ cảm xúc, nỗ lực học cách kiên cường.

 

Nhưng nếu có người đau lòng cho mình, ai lại thích kiên cường chứ.

 

Trong tiềm thức, cô biết Trần Kỵ sẽ đau lòng cho mình, nước mắt cũng không dễ dàng nén lại như những năm đó nữa.

 

Bàn tay ấm áp của chàng trai ôm ót cô theo bản năng, anh xoa xoa một cách trìu mến, rũ mắt xuống, sau đó ôm cô gái ra khỏi lồng n.g.ự.c một chút, nhìn xuống khuôn mặt đang trốn tránh của cô một lát rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô.

 

Từng chút rồi từng chút, không mang theo chút dụ.c vọng nam nữ nào chỉ đơn thuần là đang đau lòng mà dỗ dành cô gái của mình.

 

Lời nói thiếu thì phải dùng hành động bù đắp, đây vẫn luôn là thói quen của Trần Kỵ.

 

Mà Chu Phù cũng rất là hưởng thụ.

 

Có lẽ lúc này cô không thể nghe được nhiều lời nói dịu dàng, nhưng cảm giác dịu dàng của đôi môi mỏng của người đàn ông trên má cô ở đuôi mắt có thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng cô từng chút một.

 

Một lúc sau, Chu Phù cũng ngừng khóc, nước mắt trên má bị anh hôn cũng không còn.

 

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, hơi thở vẫn còn chưa đều, cố nén tiếng nức nở.

 

“Đừng khóc.” Yết hầu của Trần Kỵ lăn lăn, anh giơ tay nắm nhẹ cằm cô, cố gắng dùng ngôn từ để dỗ cô, “Ông trời cho em khuôn mặt xinh đẹp như vậy là để em khóc sao?”

 

Tuy vụng về nhưng lại là sự chân thật từ trong lời nói.

 

Chu Phù bị câu an ủi vụng về này của anh chọc cười, tất cả chút uất ức cuối cùng cũng tan biến, cô không nhịn được mà cong môi, khóc xong lại cười nhìn rất đáng thương, cô chớp mi, ngước mắt lên, hai tay vẫn không buông khỏi vai Trần Kỵ. Tâm trạng của cô bây giờ đã khá hơn nhiều, còn có thể nói đùa với anh: “Vậy… Em có thể chiếm hời của anh không?”

Loading...