Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:52:45
Lượt xem: 10

“Hả?” Chu Phù nhướng mày nhìn anh, “Chặt nữa thì chữ nhô lên sẽ in lên trên tay mất.”

 

Trần Kỵ không hề quan tâm mà chỉ ừ: “Vậy được rồi, tên em vĩnh viễn đừng hòng lấy ra khỏi người anh.”

 

Chu Phù chợt cứng đờ, nhịp tim cô như lỡ một nhịp.

 

Vòng tay tuy chật nhưng màu sắc các hạt rất hợp với anh, sau khi mang xong, Trần Kỵ vừa lòng mà lấy điện thoại ra chụp hình một cách nghiêm túc.

 

Chu Phù nằm trong n.g.ự.c anh bây giờ cũng thả lỏng hơn, đôi tay đặt lên eo anh, thoải mái mà nghiêng mặt dán trên n.g.ự.c anh, với tư thế và góc độ này, cô nhìn anh đàng hoàng đứng đắn tạo dáng trước màn hình điện thoại.

 

Đầu ngón tay anh di chuyển mấy cái chọn mấy tấm ảnh đẹp, cũng không thêm filter gì mà đăng lên nhóm chat.

 

Chu Phù thấy anh không hề kiêng kỵ mà mở WeChat ra ngay trước mặt mình.

 

Bởi vì tính chất công việc nên phải gửi không ít bản vẽ đến đối tác, Trần Kỵ không có thói quen xóa danh sách trò chuyện trên khung chat, vậy nên khung chat nhìn không được sạch sẽ cho lắm.

 

Nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ những đối tác làm ăn, Trần Kỵ cũng không nói chuyện phiếm với ai.

 

Ngoại trừ hộp thoại trò chuyện trên cùng chứa rất nhiều thứ vô nghĩa.

 

Và người đối diện khung chat kia đó là cô.

 

Chọn xong mấy tấm hình đúng lúc Lục Minh Bạc nhắn trong nhóm chat, Trần Kỵ mở khung thoại, gửi tất cả hình mình chụp được chứ cũng không xem bọn họ nói cái gì.

 

Cả nhóm đang trò chuyện sôi nối ngay lập tức trở nên im lặng vì những bức ảnh này.

 

Một lúc lâu sau, Lục Minh Bạc mới nhắn một hàng dài dấu chấm hỏi rồi mới bắt đầu oanh tác nhóm chat: 【?? Cái doanh nghiệp nhỏ này từ đâu tới, sao lại vào nhóm của chúng ta để bán vòng tay? 】

 

Trần Kỵ: “…”

 

Chu Phù nhìn thấy không nhịn được bật cười.

 

Có người nhắc nhở Lục Minh Bạc:【Đó là anh Kỵ.】

 

Lúc này Lục Minh Bạc nhắn hàng dấu chấm hỏi còn dài hơn lúc nãy:【Anh Kỵ bị hack tài khoản hả??】

 

Trần Kỵ:【Hack cái đầu cậu.】

 

【Tên trộm kia, đừng hòng lừa được một cắc nào của ông đây, mi có giỏi thì gửi giọng nói qua đây ta nghe đi!】

 

Trần Kỵ: …

 

Cũng may tâm trạng của Trần Kỵ không tệ lắm, mục đích khoe khoang cũng chưa đạt được nên anh cũng kiên nhẫn mà gửi giọng nói qua, giọng nói trầm trầm phát ra: “Cậu bị hâm à?”

 

Lục Minh Bạc:【… Cái kiểu này thì đúng là anh Kỵ rồi.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-182.html.]

Lục Minh Bạc:【Nhưng mà A Kỵ, buổi tối anh không có việc gì làm hay sao mà lại gửi hình vòng tay?】

 

Trần Kỵ mím môi, cũng không để ý Chu Phù đang dựa trong n.g.ự.c mình đang nhìn chằm chằm khung chat, rất tự nhiên mà gửi tin: À, cũng không có gì, cô gái nhà tôi đưa, gì mà đồ đôi ấy một hai bắt tôi phải mang, chuỗi hạt ở trong có tên cô ấy có thể ấn chữ lên cổ tay tôi, tôi nghĩ thứ này khá hiện đại, sợ mấy cậu chưa hiểu việc đời làm mất mặt mũi của Phù Trầm nên phổ cập kiến thức cho các cậu.

 

Lục Minh Bạc:【…】

 

Ngay sau đó, điện thoại của Chu Phù trên sô pha rung lên.

 

Cô tiện tay mở ra thì thấy Hứa Tư Điềm gửi tin tới.

 

【Chúc Chúc! Lục Minh Bạc nói cậu tặng một cái vòng công nghệ cao cho Trần Kỵ hả?】

 

Chu Phù mặt nóng bừng vội vã giải thích.

 

Hứa Tư ĐIềm【:Ồ, tớ hiểu rồi, vậy nó bao nhiêu?】

 

Chu Phù【:Hai cái 39 tệ.】

 

Hứa Tư Điềm:【… Vậy tớ cầm mấy triệu chọn trang sức, túi xách khắp thế giới cho cậu, cậu dùng vòng hai cái 39 tệ đã dỗ được Trần Kỵ rồi?】

 

【Cái vòng 39 tệ hai cái đã khiến anh ta chụp khoe khắp nơi, tớ nghĩ có khi nào nước mắt cậu rớt thì anh ta lấy từng giọt đem cất không.】

 

Chu Phù:【…】

 

Thật ra là không nhưng anh ấy l.i.ế.m từng giọt một…

 

Một lát sau Chu Phù hỏi:【Mà trang sức túi xách khắp thế giới là sao?】

 

Hứa Tư Điểm:【Hả? À, không phải gần đây tớ và Lục Minh Bạc ra nước ngoài sao? Mấy hôm trước Trần Kỵ và Lục Minh Bạc nói tâm trạng cậu không tốt, cũng không biết nên dỗ cậu thế nào, anh ấy gửi cho Lục Minh Bạc một tấm thẻ nhờ bọn tớ chọn quà mang về. Tớ nói có thể cậu sẽ không thích đâu nhưng Trần kỵ nói là phải mua.】

 

Chu Phù nâng mi mắt nhìn người đàn ông còn đang khoe khoang với Lục Minh Bạc, vòng tay ôm hông anh chặt hơn.

 

Cô bất thình lình dính người làm cổ họng Trần Kỵ nhịn không được nghẹn lại.

 

Chu Phù cảm thấy ở nơi nào đó có sự thay đổi, hình như tăng lên so với vừa nãy.

 

Giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Em có thể ngồi yên chút được không?”

 

“Hả?” Chu Phù cảm thấy mình ngồi rất yên ổn, thành thật.

 

“Ông đây đau muốn chết.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cô chợt nghĩ đến, cô hơi mím môi, to gan mở miệng: “Nếu không thì…Em giúp anh nhé?”

 

Lời vừa dứt, bàn tay đặt bên eo cô nắm chặt hơn một chút nhưng trên mặt vẫn thờ ơ như cũ, giọng điệu ngạo mạn: “Được, vậy em tính giúp anh như thế nào?”

Loading...