Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:53:18
Lượt xem: 6

Cái này cô biết, lúc trước ngủ chung với Trần Kỵ hai đêm ở khách sạn, anh cũng đã dạy cô.

 

Đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, tốt nhất cô cũng nên sớm làm quen.

 

Cô xoay người, mặt đối mặt dựa vào trong lòng anh, đang muốn nhắm mắt lại bình yên nằm lại giường một lát, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì sự thân mật của cô tới gần, một dấu hiệu của người nào đó liền nhanh chóng tỉnh lại.

 

Chu Phù nhận ra, để lát nữa có thể đi làm bình thường, lúc này không quan tâm mà tránh khỏi bàn tay trói buộc bên hông của anh, giống như chạy trối c.h.ế.t xuống giường, xỏ dép lê rồi mở cửa chạy ra ngoài phòng khách.

 

Trần Kỵ nằm ở trên giường khẽ lắc đầu rồi cúi đầu nở nụ cười.

 

Anh nghiêng người, bàn tay to khẽ vuốt ve tấm ga giường mà cô vừa mới rời đi, vẫn còn hơi ấm, hít sâu mấy hơi, tham lam mà hít toàn bộ mùi hương thuộc về cô vào trong tim phổi, mới lười biếng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

 

Chu Phù như thường ngày, đang ngồi xổm trước Cô Lỗ đổ thức ăn cho mèo.

 

Trần Kỵ rảnh rỗi đi theo, khom lưng lấy lệ vuốt Cô Lỗ hai cái, bàn tay to lại đi tới đỉnh tóc hơi rối bù của Chu Phù xoa nhẹ rồi lại vò, sau đó bất chợt nói một câu: “Ngủ xong liền chuồn à.”

 

Chu Phù: “…”

 

Lúc xác nhận mối quan hệ, sau khi thật sự ở bên nhau, hai người ở chung cũng không có khác biệt quá lớn.

 

Trần Kỵ vẫn như trước, cả ngày nhìn chằm chằm vào cân nặng trên người cô, tận tâm thay đổi phương pháp bồi bổ sức khỏe cho cô.

 

Chuyện trong nhà phần lớn vẫn là Trần Kỵ làm, Chu Phù thỉnh thoảng sẽ cướp, nhưng luôn luôn thua ở phút cuối.

 

Cô cướp không lại anh, anh cũng thật sự không cần cô làm gì cả, một người sẽ lo hết.

 

Chỗ duy nhất có chút không giống nhau đại khái là ở chỗ, rốt cuộc hai người không cần mỗi ngày lúc màn đêm buông xuống, tìm mọi lý do để ngủ với nhau trên ghế sô pha nữa.

 

Từ sau khi xác nhận mối quan hệ, Trần Kỵ ngang ngược rất nhiều, cũng nói trắng ra rất nhiều, muốn cô ngủ cùng liền không nói lời nào trực tiếp khiêng người về phòng.

 

Một chút cũng không thấy khó chịu và mất tự nhiên.

 

Số lần Chu Phù mất ngủ cũng ít đi rất nhiều, hình như có anh ở phía sau, có cái ôm ấm áp và vững chắc đó, đó là liều thuốc tốt nhất để dụ cô ngủ.

 

Thời gian dần dần vào thu, mùa đông năm nay Bắc Lâm lạnh hơn nhiều so với những năm trước.

 

Chu Phù lấy ra từ trong tủ quần áo một cái áo len dệt kim màu đen bó sát người thay vào, phía dưới mặc một cái quần đùi rộng màu vàng nhạt, càng lộ ra cái eo nhỏ nhắn mà một tay có thể ôm hết.

 

Lúc từ phòng ngủ đi ra, Trần Kỵ lười biếng nhấc mí mắt, đánh giá từ trên xuống dưới, thuận miệng hỏi: “Cái quần này của em không lọt gió sao?”

 

Chu Phù cúi đầu nhìn một chút theo bản năng: “Sẽ có một chút, nhưng không sao, em không lạnh, dù sao công ty cũng có hệ thống sưởi mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-185.html.]

 

“Cái gì cho em không quan trọng, em không có cảm giác lạnh sao?”

 

“Loại người như em, với tiết trời này mà mặc cái này à?”

 

Chu Phù giật mình, bình tĩnh đứng tại chỗ. Trong nháy mắt, cô cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Trần Kỵ cùng dáng vẻ tám năm trước khi cô trải qua mùa thu đầu tiên ở Kim Đường, anh xụ mặt yêu cầu mình đi tìm đồng phục mùa đông thay vào giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả lời nói cũng không sai một chữ.

 

Cô gái nhỏ bất giác cong môi.

 

Bọn họ từng bỏ lỡ tám mùa xuân hạ thu đông, nhưng kết quả là dường như hết thảy đều chưa bao giờ thay đổi.

 

Trong lúc Chu Phù sững sờ, Trần Kỵ đã đi dạo phòng thay đồ của cô một chuyến, trở lại trước mặt cô, trên tay mang theo quần legging giữ ấm: “Mặc vào rồi đi.”

 

Chu Phù nhịn cười, ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng.

 

Cô nhận lấy quần legging, suy nghĩ một chút, mặc dù hai người đã từng hôn nhau, nhưng vẫn hơi xấu hổ khi trực tiếp đổi trước mặt anh, cuối cùng cô vẫn chạy chậm về phòng ngủ.

 

Lúc đi ra, cô cũng không có ở cửa ra vào nhìn thấy Trần Kỵ đang chờ đợi mình.

 

Tưởng rằng anh có việc đi trước, đang định xoay người đổi giày rời đi thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân của người đàn ông.

 

Chu Phù xoay người ngửa đầu, yên lặng nhìn anh một hồi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống với lúc nãy.

 

Một lúc lâu sau, cô mới kịp phản ứng.

 

Mấy phút trước, Trần Kỵ tùy ý mặc áo hoodie rộng thùng thình màu xám nhạt.

 

Mà giờ phút này, áo hoodie màu xám nhạt đã cởi đi, đổi thành áo khoác màu đen, mà bên trong áo khoác, hiển nhiên còn có thêm áo len cổ cao màu đen.

 

Áo len cổ cao đã có thể nhìn ra chút dấu vết của năm tháng.

 

Chu Phù giật mình tại chỗ, hồi lâu không có động tĩnh.

 

Lúc phục hồi tinh thần lại, cô nhướng mi hỏi anh: “Là… Em đan sao?”

 

Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Nếu không thì sao? Anh còn có thể tìm đâu ra chiếc áo len có tay nghề kém cỏi như vậy chứ?”

 

Chu Phù cắn môi dưới: “Vậy sao anh… Còn giữ lại?

 

Người đàn ông thờ ơ nói: “Có cách gì đâu, em cũng chỉ đan cho anh một cái như vậy.”

 

Loading...