Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-02-01 22:37:28
Lượt xem: 24

Chu Phù đứng trước gương và nhìn mình, không hiểu sao cảm thấy rằng Trần Kỵ sẽ cười vì bộ dạng này.

Quả nhiên Trần Kỵ không làm cô thất vọng, có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô chạy ra mở cửa.

Mùi thuốc bắc quen thuộc đập ngay vào mặt.

Chàng trai trẻ lười biếng đứng trước cửa, trên tay bưng bát thuốc, nhàn nhạt nói: “Bà kêu cô uống.”

“Ừm.” Cô đưa tay ra đón lấy.

Trần Kỵ khoanh tay trước ngực, không chút để ý mà dựa vào tường, không có dấu hiệu sẽ rời đi.

Chu Phù ngước mắt lên: “Sao vậy?”

Trần Kỵ: “Uống tại chỗ.”

“…”

Hai tháng ở chung, Trần Kỵ cũng đã hiểu rõ tính cách của cô.

Cô thích ngọt muốn chết, một chút đắng cũng không chịu nổi, bây giờ cô rất nghe lời, biết đâu được sau khi đóng cửa sẽ lén đổ thuốc.

Chu Phù hiển nhiên hiểu ý của cậu, chột dạ nói: “Anh không có một chút lòng tin nào giữa người với người sao?”

“Không có, uống đi.”

“…”

Cô gái cuối cùng cũng cau mày, căng thẳng bịt mũi bắt đầu uống.

Trần Kỵ nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng ánh mắt chàng trai dừng ở bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình của cô, cậu khẽ cười nhạt.

“?”

Tuy rằng cậu chưa nói lời nào, nhưng Chu Phù đã cảm thấy có chút bị sỉ nhục.

Vài phút sau, Trần Kỵ lại chậm rãi bưng một ly sữa bò đi lên, thấp giọng cảm thán: “Vẫn là không thể cai sữa.”

“…”

Sáng sớm hôm sau, Chu Phù mặc đồng phục học sinh và đi xuống lầu. Vừa nhìn thấy Trần Kỵ, bước chân cô đã khựng lại.

Người thiếu niên không bao giờ thích mặc đồng phục học sinh lại lần đầu tiên phá lệ mà mặc chúng.

Còn là kiểu áo dài tay mùa đông như cô.

Hai người mặt đối mặt ăn sáng xong, cùng nhau đứng dậy đi học.

Sau khi ra khỏi cửa, Trần Kỵ theo thói quen đưa tay về phía cô với gương mặt vô cảm, Chu Phù cũng đưa cặp sách của cô cho cậu như thường lệ để cậu mang nó.

Hành động của hai bên rất tự nhiên.

Đi được hai bước, Trần Kỵ mới nhớ ra sáng nay Chu Phù vừa xuống lầu liền có gì đó không đúng, đúng lúc nhắc nhở cô: “Sáng nay lúc xuống lầu cô đã nhìn chằm chằm ông đây.”

“…”

Biểu cảm của Chu Phù mất đi sự tự nhiên, cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên lắm.

“Lý do.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-19.html.]

“Nhất định phải nói sao?”

“Cô nghĩ sao?”

Chu Phù cụp mắt, ngoáy ngoáy đầu ngón tay, giọng cực kỳ yếu ớt: “Tôi chỉ cảm thấy…anh mặc đồng phục học sinh nhìn rất đẹp.”

Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, Trần Kỵ nhướng mày, khoé môi thoáng cong lên trong giây lát khiến người ta không thể phát hiện.

Một lúc sau, Chu Phù nói thêm: “Đồng phục học sinh trông rất đẹp.”

Nghe vậy, chàng trai trẻ quay lại với giọng điệu kiêu ngạo: “Phải xem là ai mặc, cô nhìn Lục Minh Bạc xem.”

Chu Phù không thể kìm được mà bật cười thành tiếng.

Như thường lệ, Trần Kỵ ngủ gật trong hai tiết học liên tiếp và không thức dậy giữa các tiết.

Cậu cao, thân hình cũng rất lớn, khi nằm xuống bàn, chỗ ngồi và bức tường phía sau không có nhiều khe hở.

Chu Phù ngồi ở ghế bên trong, cô muốn đi ra ngoài nhất định phải gọi cậu dậy, cho nên cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó.

Khi tiết học thứ hai sắp kết thúc, cô gái mơ hồ cảm thấy bụng mình có gì đó không ổn, đau nhói.

Cô tự giác uống mấy ngụm nước nóng, bình giữ nhiệt nhanh chóng cạn, nhưng cô vẫn không thoải mái.

Nhìn thiếu niên nằm sấp ngủ bên cạnh, cô do dự một lúc, cuối cùng căng thẳng đánh thức cậu dậy.

Trần Kỵ khó chịu không kiên nhẫn đứng dậy, khi cậu cau mày nhìn sang bên cạnh, phần lớn sự tức giận sắp bộc phát không hiểu sao lại biến mất, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng khàn khàn: “Làm sao?”

Chu Phù cầm bình giữ nhiệt đứng lên: “Anh nghỉ đi, tôi đi lấy nước nóng.”

Mí mắt của Trần Kỵ mới nâng lên một nửa, trông cậu vẫn không vui khi bị đánh thức: “Sao lại rắc rối như vậy.”

Mặc dù lạnh lùng cười nhạo cô nhưng chàng trai vẫn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn tay cầm lấy bình giữ nhiệt của cô một cách tự nhiên, chuẩn bị đi lấy nước giùm cô.

Chàng trai trẻ từ trên cao nhìn xuống, khi chạm mắt nhau, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn trên khuôn mặt của cô gái.

Đôi mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Cô làm sao vậy?” Cậu hỏi.

Chu Phù nhất thời không phản ứng lại, cô chỉ đứng đó, yếu ớt đáp: “Đau bụng.”

Lời vừa dứt, hai người gần như phản ứng cùng một lúc.

Chu Phù cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

Người thiếu niên mặt không đổi sắc, lặng lẽ dời tầm mắt về phía sau cô.

Cậu nhìn thấy một mảng nhỏ màu đỏ sẫm chảy ra từ vạt áo đồng phục học sinh mùa đông dài đến đùi của cô.

Trần Kỵ: “…”

“Anh đừng nhìn…” Cô gái xấu hổ đến muốn c.h.ế.t đi, mắt trông mong nhìn cậu: “Làm sao bây giờ…”

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ- Người qua đường đơn thuần: Này hỏi một chút, nhìn tôi giống người có kinh nghiệm trong chuyện này lắm à?

Chu Phù: …

Loading...