Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:42:30
Lượt xem: 8

Chu Gia Hân đến đây đúng là có mục đích riêng.

 

Từ trước đến giờ lúc ở nhà thì được cha mẹ cưng chiều vô độ, quen thói kiêu căng tùy hứng, đại đa số những người xung quanh đều cố ý nịnh bợ cô ta cho nên cô ta có thể làm gì tùy thích, cũng chẳng cần để tâm xem lời nói và tính nết của mình có phù hợp không. Bởi vì dù có là gì thì đối phương cũng sẽ nhẫn nhịn.

 

Điều cô ta không nghĩ đến là ngay ngày đầu tiên đến Phù Trầm, cô ta đã nhận được một bài học thích đáng.

 

Dù cho có là đồng nghiệp hay thậm chí là Trần Kỵ -người mà cô ta vượt ngàn dặm để đuổi theo- cũng không  đứng về phía cô ta.

 

Điều này trái ngược với mục đích về nước của Chu Gia Hân.

 

Vì thế sau hôm đó, cô ta bắt đầu học cách nhẫn nhịn và chấp nhận những việc mà lão Dư và Phương Hân giao cho mình, những việc mà cô ta xem là “việc vặt”, muốn xem mặt đoán ý và mưu đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Phương Hân và mọi người. Chỉ riêng đối xử với Chu Phù vẫn là cái thái độ trịch thượng  khinh thường như cũ.

 

Trừ chuyện đó ra, ý đồ của cô ta với Trần Kỵ vẫn không thay đổi gì, vẫn rõ ràng, vẫn cố gắng tìm mọi cách hỏi han ân cần, cố gắng khiến anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở nước Anh.

 

Nhưng mà không biết có phải trong công ty có thêm Chu Gia Hân khiến Trần Kỵ cảm thấy chướng mắt hay thật sự là khoảng thời gian này anh bắt đầu bận rộn, từ sáng đến tối không ai có thể thấy được Trần Kỵ ở công ty.

 

Chu Gia Hân không thấy anh nên thỉnh thoảng cô ta chỉ có thể nhắc đến quá khứ mơ hồ giữa hai người trước mặt đồng nghiệp. Dạng dạng như là “Em cảm thấy việc phủ xanh gần cao ốc thương mại quốc tế chỉ ở mức trung bình, mọi người không biết đâu, trong trường đại học của em và đàn anh học có một cánh rừng cổ nguyên sơ, có con đường sỏi dẫn đến lâu đài tư nhân phủ đầy lá rụng, nhìn rất có thi vị. Mỗi khi đến chạng vạng sẽ có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở gần đó, chúng em cũng rất thích đi, cảm giác rất lãng mạn.”

 

Từ “Chúng em” nghe vô cùng mơ hồ, không ai biết là từ đó chỉ sinh viên trường bọn họ hay là chỉ cô ta và Trần Kỵ.

 

Đôi lúc mọi người cũng sẽ lễ phép mà đáp lại nhưng đại đa số trường hợp họ chỉ mỉm cười mà không nói gì.

 

Hơn 10 giờ sáng hôm nay, Chu Phù ở công ty nhận được tin nhắn Wechat của Trần Kỵ.

 

Trần Kỵ:【Buổi trưa muốn ăn món gì? Lát nữa anh đi siêu thị mua.】

 

Chu Phù nhìn tin nhắn mà nhớ tới buổi sáng.

 

Lúc ấy mới hơn 7 giờ, cô vẫn còn mơ màng gối lên khuỷu tay của anh, người đàn ông trước tiên là ôm cô, sờ sờ cọ cọ một lúc lâu, sờ mó còn chưa thỏa mãn, cuối cùng là ôm cô, anh đến hôn rồi gặm cổ cô, vì không thể đánh thức cô dậy nên anh mới khó khăn mà bỏ qua.

 

Trong lúc mơ màng, Chu Phù chỉ cảm thấy cổ mình ẩm ướt, ngứa ngáy, Trần Kỵ giống như đặc biệt thích hôn ở nơi này.

 

Lúc tỉnh lại, bên kia giường đã không thấy bóng dáng anh đâu. Trong lồng n.g.ự.c cô ôm cái gối đầu đầy mùi hương của Trần Kỵ.

 

Cô chỉ cho rằng anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng giống như bình thường nên Chu Phù ôm gối của anh nằm trên giường một lát.

 

Hơn nửa tiếng sau không thấy anh đi vào gọi cô dậy mà lại thấy điện thoại ở dưới gối rung lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-193.html.]

 

Nhìn tên người cuộc gọi đến, cô ngạc nhiên mở to mắt rồi nhận điện thoại: “Dạ?”

 

“Buổi sáng có chút việc, anh phải đi đến cục quy hoạch trước, bữa sáng anh đã chuẩn bị cho em ở trên bàn rồi chỉ chờ em ăn thôi, độ ấm vừa đủ đó.” Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng còi xe, nghe giống như đang ở trên đường vậy.

 

Chu Phù hỏi: “Anh đi rồi sao?”

 

“Ừ.” Trần Kỵ đánh lái, “Sắp đến rồi.”

 

“Anh đi sớm vậy?” Chu Phù quấn ngón tay nghịch chăn.

 

“Ừ, gần đây nhiều việc nên khá bận, xong việc còn phải về liền.” Người đàn ông nói với giọng thẳng thắn.

 

Chu Phù “Ồ” một tiếng, cô nói: “Anh vất vả rồi.”

 

Trần Kỵ thản nhiên cười nhẹ: “Dậy tắm rửa rồi ăn sáng đi, để lâu sẽ nguội đấy.”

 

Cái này thì có gì mà vất vả, sáng sớm mở mắt ra đã có cô trong lồng ngực, để mình tùy ý chiếm hời còn nằm dính trên người mình, sau đó thay cô chuẩn bị đồ ăn sáng rồi bắt đầu một ngày làm việc, làm xong thì về nhà, dưới ánh đèn ấm áp có cô gái vừa chơi với mèo vừa đợi anh về, dù cho có ở thư phòng đến hơn nửa đêm đến lúc về phòng vẫn có thể thấy cô đang ngủ say.

 

Trên đời này còn gì vui thích hơn thế nữa.

 

Trước đây không thể đến gần cô, anh như cái xác không hồn mơ hồ trong bóng đêm dài dằng dặc, chẳng thấy hi vọng mà cũng chẳng có ánh đó, đó mới thật sự khiến người ta muốn chết.

 

Chu Phù ngoan ngoãn nói “Được”.

 

Bây giờ nhận được tin nhắn, cô nhìn thời gian lại nghĩ đến buổi sáng anh nói xong việc còn vội về nhà nên vội hỏi anh:【Không phải anh nói còn có chuyện gì đó nên muốn về vội hay sao, sao giữa trưa còn kịp đi siêu thị rồi về nhà thế?】

 

Trần Kỵ trả lời rất nhanh:【Vội về nhà cho em ăn.】

 

Chu Phù:【…】

 

Thì ra đây là điều mà anh muốn nói.

 

Ngón tay cô dừng trên điện thoại một lát rồi lại hỏi:【Vậy buổi chiều anh về công ty à?】

 

Trần Kỵ thành thật khai báo lịch trình:【Quay lại cục quy hoạch, có vài chuyện đến chiều mới xử lý.】

 

Chu Phù hơi há miệng, cô nhẩm tính thời gian đi từ cục quy hoạch đến đây.

Loading...