Anh Luôn Ở Đây - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:42:59
Lượt xem: 7
Chu Phù hơi nhăn mày, khi nghe được mấy từ đàn violon cô bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Đơn Đình Đình chậc chậc mấy tiếng: “Nói vậy thì hiểu rồi, em thấy cô ta cũng không có ý muốn là kiến trúc sư.”
“Người ta nào có muốn làm kiến trúc sư, gả cho một người đàn ông xong rồi mỗi ngày đều yên ổn làm công chúa nhỏ hay vợ nhà giàu, chỉ cần xinh đẹp làm nũng là được rồi.”
Lý Thuận suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà họ cũng rất xứng đôi, môn đăng hộ đối thì cũng có tiếng nói chung, chỉ nói đến diện mạo thôi cũng không tệ, mẹ em hy vọng em có thể tìm người vợ như vậy, bà ấy thường xuyên giới thiệu cho tôi mấy cô con gái của đám bạn chơi mạt chược cùng, nói chung cũng đều là như thế.”
Đơn Đình Đình cười cười: “Đúng vậy, chẳng lẽ lại tìm những người như chúng ta, cả ngày ôm máy tính thức đêm vẽ vời, không có thời gian cũng không có sức mà sửa soạn à?”
“Ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp?”
“Em nghe nói gia đình cô ta ở Anh cũng rất quyền lực, còn nhiều của cải, trước kia lúc ở Bắc Lâm cũng làm bất động sản, sau khi di dân sang Anh hình như cũng phất lên nhờ làm nghề cũ.”
“Anh bạn à, càng nói thì càng thấy họ xứng đôi, nếu như thật sự thành đôi thì giống như là dệt hoa trên gấm.”
Lão Dư đột nhiên phấn chấn lên giống như là nghĩ đến cái gì đó: “Ấy chính xác, tôi cũng nghĩ như mọi người vậy. Mấy hôm trước cô chiêu có mặc bộ quần áo gì ấy? Đồ thủy thủ?”
Đơn Đình Đình cười lớn: “Không phải, là đồng phục của nữ sinh.”
“A đúng đúng.” Lão Dư tiếp lời, “Hôm đó tôi cảm thấy cực kì quen, sau một hồi suy nghĩ tôi bỗng nghĩ đến, lúc trước tôi có không cẩn thận nhìn bức ảnh trong ví của sếp, ở trong đó là hình của em gái cấp hai trong truyền thuyết hình như khá giống với cô chiêu này.”
Đơn Đình Đình: “Em nghĩ là không đâu, mà thật hay giả vậy, không phải cô ta là chính thất đó chứ.”
Chu Phù nằm dài trên bài không được tự nhiên mà quay sang hướng khác.
Thường thì buổi trưa, cô đều về nhà ăn cơm nghỉ trưa với Trần Kỵ, hiếm khi ở công ty cho nên không chuẩn bị giường gấp giống mọi người.
Bên tai tràn ngập các suy đoán của mọi người, bây giờ có nằm trên bàn làm việc cũng không thể ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-195.html.]
Một lát sau, điện thoại vô tình rung lên. Chu Phù lấy ra nhìn, tim cô đập thình thịch, cô cảm thấy Trần Kỵ và mình có đôi khi tâm ý tương thông rất kỳ diệu.
Trần Kỵ:【Nếu nằm bò ra nằm ngủ không thoải mái lại lười về nhà thì em đến văn phòng của anh, tới phía sau kệ sách, ở trong có phòng nghỉ, có giường có phòng tắm, đồ ngủ của em anh cũng để mấy bộ bên trong.】
——
Tác giả có lời muốn nói:
Đi ra nước ngoài chỉ là đi công tác, không phải là đi du học rồi yêu đương gì đâu, đừng lo lắng mấy vấn đề gì như ở nước khác nha, hahaha.
_______
Trong lòng Chu Phù lúc này được an ủi hơn, nhưng cô cũng không muốn làm người đặc biệt ở công ty, sau khi thản nhiên cười trả lời “Được” với anh, cô vẫn nằm sấp trên bàn làm việc, không có ý định đến phòng nghỉ của anh.
Bên tai, suy đoán của mọi người đối với “Chu Gia Hân sẽ không phải là vợ sếp trong truyền thuyết kia” vẫn đang tiếp tục.
Thậm chí bởi vì sau khi có câu “Ảnh chứng minh thư của em gái cấp hai” kia của lão Dư làm bằng chứng, rất nhiều chuyện thoạt nhìn thái quá, dường như đều có giải thích hợp lý.
Đơn Đình Đình hỏi: “Vậy sao em cảm thấy thái độ của sếp đối với cô ấy còn rất kém?”
Lão Dư nói: “Để tránh nghi ngờ, dù sao sếp cũng nổi tiếng đối xử bình đẳng, ngoài mặt hung dữ với cô ấy một chút, đó là cho chúng ta mặt mũi và lời giải thích, trở về không biết dỗ như thế nào.”
“Nói cũng phải.” Phương Hân để điện thoại xuống, lấy bịt mắt ra đeo lên mắt, thuận miệng nói với lão Dư: “Anh còn nhớ rõ năm ngoái hay năm trước, bộ phận thiết kế của chúng ta không phải có một người bị sếp sa thải sao, nghe HR bên kia nói, người nọ lúc phỏng vấn năng lực trình độ thật ra rất mạnh, ai có thể ngờ đến sau khi vào công ty lại khó làm như vậy, tính cách nhân phẩm đều rất kém cỏi, sếp đã không cho anh ta ở đây cả tuần, liền trực tiếp để cho anh ta rời đi, tuần này Gia Hân cũng tới gần nửa tháng rồi.”
“Nói là nể mặt giáo sư Tưởng, vậy giáo sư Tưởng nào có mặt mũi lớn như vậy chứ? Hiểu sếp đều biết, anh ấy chưa bao giờ thích làm đạo lý đối nhân xử thế, công ty xã giao nhiều như vậy cũng không thấy anh ấy nể mặt ai một lần, tất cả đều là tổng giám đốc Lục ứng phó.”
“Còn không phải sao, Chu Gia Hân là độc nhất vô nhị.”
“Không phải đều nói sếp năm đó dựa theo năm học bình thường mà nói, khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, liền vội vã muốn đi Anh sao? Đoán chừng chính là vì cô gái này nên mới đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, nghe nói lúc đó giáo sư Tưởng đã giúp đỡ anh ấy không ít, sao giáo sư Tưởng lại muốn giúp sếp, chắc là vì có quan hệ này, cô gái đó là con gái bạn thân của giáo sư Tưởng.”