Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:43:27
Lượt xem: 7

【Chúc Chúc à, là ba đây, ba đã về Bắc Lâm hai ngày nay rồi, ba muốn gặp con, con xem có tiện không? Ba nghe nói con đã bắt đầu làm việc, nếu thời gian làm việc không thuận tiện, giờ cơm trưa ba đến gần công ty con chờ con, con bớt chút thời gian ra ngoài ăn bữa cơm với ba nhé, con thấy được không?】

 

Cô cũng không nhớ rõ lần trước gọi ông là ba là khi nào.

 

Trong ấn tượng của cô, từ ba này, từ sau khi mẹ cô qua đời cũng đã c.h.ế.t theo.

 

Tám năm trước cô từ Kim Đường trở lại Bắc Lâm, một mình ôm tro cốt của mẹ tay chân luống cuống, người được gọi là cha ruột này sớm đã đưa vợ con ông yêu di dân sang Anh.

 

Lúc ông đi, thậm chí không nghĩ tới muốn nhìn một cô con gái này.

 

Tám năm không quan tâm.

 

Chu Phù biết bây giờ ông đã có gia đình hạnh phúc và sự nghiệp mỹ mãn, lại trở về tìm mình là vì cái gì.

 

Cô vốn không muốn gặp ông, chỉ là trong lòng thật sự có quá nhiều nghi hoặc và ấm ức, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại lại cho ông.

 

Chu Hàng Sơn định địa điểm gặp mặt ở một nhà hàng đồ ngọt gần toà nhà Phù Trầm.

 

Lúc này đã qua giờ cơm, trong nhà hàng không có bao nhiêu người, Chu Phù đứng ở cửa xa xa nhìn vào bên trong, trong phạm vi tầm mắt chỉ có duy nhất một cái bàn có người.

 

Tám năm không gặp, người cha Chu Hàng Sơn trẻ tuổi trong trí nhớ của cô, cũng đã cong lưng, cúi đầu trước năm tháng.

 

Cho dù diện mạo quần áo vẫn khéo léo như cũ, cũng không ngăn cản được tơ bạc ở hai bên tóc mai hơi nhô lên.

 

Nụ cười có nhiều nếp nhăn, không thể trùng lặp với tinh thần hăng hái trước đây.

 

Khi Chu Phù tới trước bàn, trên bàn đã bày đầy bánh ngọt.

 

Lòng bàn tay Chu Phù nhịn không được nắm chặt ống tay áo, tính tình cô từ nhỏ đến lớn rất ham ngọt, trên dưới nhà họ Chu không ai không biết cũng không ai không hiểu.

 

Cô nhớ rõ trước kia khi mẹ còn sống, ở phương diện này quản lý cô vô cùng nghiêm ngặt, nước ngọt đồ uống kem ly nghĩ cũng không cần nghĩ, đồ ngọt đồ ăn vặt cũng cố gắng có thể kiểm soát liền kiểm soát, mỗi ngày cho phép ăn vô cùng có hạn.

 

Lúc ấy Chu Phù còn nhỏ tuổi, thèm ăn, biết làm nũng với ba có tác dụng, liền luôn lặng lẽ quấn lấy Chu Hàng Sơn nói lời dễ nghe.

 

Năm ấy Chu Hàng Sơn đối với Chu Phù coi như có kiên nhẫn, con gái cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh ông hát ca nhảy múa, ông liền mềm lòng đi mua trộm đồ ngọt đồ ăn vặt cho cô.

 

Thỉnh thoảng bị mẹ bắt được, hai người liền cúi đầu dựa vào tường chịu phạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-197.html.]

Lúc ấy Chu Phù chưa bao giờ nghĩ tới, sau đó lại phát sinh nhiều chuyện thái quá như vậy, mà hai cha con nhìn như gần gũi lại cũng sẽ cho tới hôm nay, xấu hổ khi quen biết mà không nói gì.

 

Cô yên lặng nhìn chằm chằm một bàn đồ ngọt, suy nghĩ dần dần bay xa.

 

Cuối cùng là bị thanh âm của chị gái nhỏ nhân viên phục vụ kéo về.

 

Chị gái nhỏ đang lịch sự nhiệt tình giới thiệu đồ uống cho hai người: “Thưa ông, tất cả các món tráng miệng đều đã lên đầy đủ, xin hỏi ông và cô gái này muốn dùng nước gì ạ?”

 

Chu Phù cảm thấy không sao cả, vốn định nói một câu “Tôi sao cũng được”.

 

Nhưng mà Chu Hàng Sơn khi nghe được dương chi cam lộ, nhíu mày theo bản năng, sau đó nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ dò hỏi: “Trong dương chi cam lộ này có phải còn có xoài không?”

 

Chị gái nhỏ phục vụ nhanh chóng gật đầu, tươi cười tối đa: “Đúng vậy ạ.”

 

Chu Hàng Sơn nghe vậy, lập tức lắc đầu: “Vậy tôi quên, đổi cái khác đi, con gái tôi dị ứng xoài, không uống được cái này.”

 

Lòng bàn tay Chu Phù siết chặt, bị đầu ngón tay đ.â.m đến mơ hồ đau đớn.

 

Cô không dị ứng với xoài.

 

Cho nên con gái của Chu Hàng Sơn cũng không phải là cô, là người được ông đưa ra nước ngoài sinh sống, cô vỏn vẹn chỉ gặp mặt chị gái có một lần.

 

Ánh mắt Chu Phù nhạt đi, khóe môi tự giễu.

 

“Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Chu Phù không có ý hàn huyên, lập tức đi vào chủ đề.

 

“Ba nghe chú thím con nói, bây giờ con đã bắt đầu đi làm rồi sao? Là chuyện tốt, Chúc Chúc của chúng ta trưởng thành, cũng sẽ tự chăm sóc mình.” Ngữ khí Chu Hàng Sơn nói chuyện cố gắng gần gũi, nhưng vẫn có vẻ xa lạ.

 

Chu Phù che đậy những danh xưng mà cô nghe như bài xích sinh lý theo bản năng, nhíu mày không mở miệng.

 

“Nghe anh con nói, con đang đi làm ở công ty xây dựng Phù Trầm à?” Chu Hàng Sơn thăm dò hỏi một câu.

 

Chu Phù không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

 

“Con vào công ty chắc cũng gần nửa năm rồi nhỉ? Ở chung bên trong thế nào? Đồng nghiệp và lãnh đạo những người này thì sao, mọi người đều tốt chứ?”

 

Chu Phù không chút suy nghĩ, thốt lên: “Rất tốt, tốt hơn so với người nhà họ Chu một chút.”

 

Chu Hàng Sơn không đáp lại lời nói cay độc của cô, ông rời mắt, tiện tay cầm lấy nước trà trên bàn uống hai hớp, sau đó gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Loading...