Anh Luôn Ở Đây - Chương 198
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:43:35
Lượt xem: 7
“Là như vậy, là Gia Hân, à, chính là chị của con, con bé gần đây cũng về nước đến Phù Trầm đi làm, không biết hai người các con đã gặp mặt chưa?” Sau một hồi hàn huyên ngắn ngủi, rốt cuộc Chu Hàng Sơn cũng đi vào chủ đề, “Tính tình của chị gái con bị người trong nhà chiều hư, khá tùy hứng, ba sợ chị ấy ở công ty đắc tội với người khác, bị người ta gây khó dễ. Ba cũng đã nhiều năm không trở về, người quen biết phần lớn cũng đều lui, vừa vặn con và chị ấy cùng một công ty, con lại vào lâu như vậy, sau này nếu chị con ở công ty gặp phải chuyện gì, con xem có thể giúp đỡ chăm sóc hay không. Mấy năm nay chị ấy vẫn luôn sống ở nước ngoài, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế và quy tắc trong nước, con hiểu chuyện hơn chị con nhiều, dù sao cũng là chị em ruột, Chúc Chúc con xem xem, có được không?”
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủn đã làm cho Chu Phù rất lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại.
Cô sớm nên phản ứng lại, Chu Gia Thịnh, Chu Gia Hân, hai người nhà họ Chu chân chính, ngay cả tên tuổi cũng giống nhau.
Khó trách lúc trước, mấy lần cô đều cảm thấy vẻ mặt Chu Gia Hân giống như đã từng quen biết.
Khó trách Chu Gia Hân mới vừa tới công ty vài phút đã biết cô còn chưa tốt nghiệp khoa chính quy.
Cô ta luôn biết danh tính của mình.
Thì ra cô gái trong miệng các đồng nghiệp xứng đôi với Trần Kỵ như vậy, lại chính là một cô con gái khác của cha cô.
Các cô có cùng một người cha, đã từng trải qua cuộc sống giống nhau, thậm chí từ tiểu học đã học đàn dương cầm, ở trong mắt người ngoài sống như công chúa khiến người ta hâm mộ.
Nhưng mà chênh lệch tám năm.
Chu Gia Hân ở trong miệng mọi người trở thành dệt hoa trên gấm của Trần Kỵ.
Mà cô, lại chỉ có thể là một người liên lụy và cản trở.
Buổi tối khi về đến nhà, Trần Kỵ đã làm xong một bàn thức ăn.
Chu Phù đẩy cửa bước vào, mùi thơm phả vào mặt.
Cô Lỗ như thường lệ từ trong phòng chạy như bay về phía cô, vòng quanh Chu Phù thân mật cọ xát không ngừng.
Trần Kỵ nghe thấy tiếng động, cũng rảnh rỗi từ bên trong đi ra, theo thói quen đưa tay thay cô nhận lấy túi xách và áo khoác vừa mới cởi ra, sau đó bàn tay to khẽ nhéo cằm cô, nói: “Mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm.”
Nói xong, ánh mắt người đàn ông còn chưa nỡ rời khỏi người cô, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó nhếch môi hừ cười một tiếng: “Sao anh lại cảm thấy anh không tự mình đút cho em ăn, em đã tự giày vò mình gầy đi trông thấy rồi?”
Chu Phù mím môi nâng mi nhìn anh, tâm tình không cao: “Nào có.”
Trần Kỵ không tranh cãi với cô, chỉ dắt người đến trước bồn rửa tay, thay cô pha nước ấm: “Rửa tay rồi ăn cơm, muốn anh giúp em rửa không?”
Chu Phù phồng má: “Để em tự làm.”
Sau bữa cơm tối, Trần Kỵ nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn xong, ánh mắt bắt đầu tìm Chu Phù theo bản năng.
Trên sô pha không thấy bóng dáng quen thuộc, cho rằng cô ở phòng ngủ, kết quả hai bên phòng ngủ đều tìm một lần, vẫn không tìm được người.
Trần Kỵ nhịn không được nhíu mày, trong lòng hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-198.html.]
Cuối cùng nhìn thấy cầu thang dẫn lên lầu nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, người đàn ông vội vàng ba bước cũng làm hai bước, lên lầu hai.
Diện tích tầng một của căn nhà này cũng đã rất lớn, phạm vi sinh hoạt bình thường của hai người không rộng, lầu hai bình thường không ai đi lên, Cô Lỗ cũng sẽ nhảy lên nhảy xuống.
Chu Phù cũng có lần tìm không thấy Cô Lỗ, mới bị tiếng kêu dẫn lên lầu một lần.
So với lầu một, lầu hai liền có vẻ tương đối trống trải, chỉ có một chiếc đàn dương cầm tam giác màu trắng sữa lẻ loi đặt ở giữa phòng khách.
Lúc Trần Kỵ đi lên lầu, đập vào mắt chính là bộ dạng Chu Phù im lặng ngồi trước đàn dương cầm.
Không biết tại sao, trong lòng anh không khỏi thắt lại.
Chu Phù nghe được thanh âm anh lên lầu, quay đầu ngước mắt nhìn về phía anh, trong vẻ mặt mang theo ý tứ hỏi thăm: “Em có thể, đàn một lần không?”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, lười biếng đi lên phía trước, lập tức áp sát cô ngồi xuống bên cạnh cô, ngữ khí vô cùng nuông chiều: “Được, trong nhà này còn có cái gì mà em không thể động chứ? Ngay cả ông đây em cũng tùy tiện sờ.”
Dường như chỉ cần cô mở miệng với anh, thì không có gì là không được.
Chu Phù: “…”
Cô cẩn thận mở nắp ra, mười ngón tay nặn thành nắm đ.ấ.m nhỏ, sau khi do dự mở phím đàn ra, lại căng thẳng luống cuống nắm chặt lại lần nữa.
Cô mím môi, sau khi hít sâu một hơi, ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Đã lâu không chạm vào, em có thể… Đã sớm không còn nữa rồi…”
Bàn tay to của Trần Kỵ đang nắm lấy ngón tay thon dài xanh nhạt của cô, bất giác khen một câu: “Sao ngay cả ngón tay cũng đẹp vậy.”
Chu Phù: “…”
“Muốn nghe nhạc gì?” Người đàn ông bất chợt hỏi.
Chu Phù kinh ngạc mở mắt: “Anh biết đánh đàn dương cầm sao? Anh cũng học qua à?”
“Biết cái rắm, ông đây cũng chỉ biết đàn một bài, em chọn bài đi.” Nói xong, Trần Kỵ đã đặt tay lên phím đàn.
Chu Phù thản nhiên cong môi dưới, hết sức phối hợp nói một chuỗi tiếng Anh: “The truth that you leave.”
Trước kia, mỗi lần tâm tình cô không tốt hoặc tâm tình rất tốt, đều chỉ thích nghe một bài hát này.
Nhưng so với những bài hát nổi tiếng thế giới, bài hát này có vẻ tương đối ít được chú ý hơn.
Cô không ôm hy vọng Trần Kỵ biết, nhưng vẫn thành thật báo tên bài hát.
Nào ngờ người đàn ông hơi hất cằm, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, kéo khóe môi ngạo mạn nói: “Này không khéo sao, ông đây cũng chỉ biết một bài này.”