Anh Luôn Ở Đây - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-31 13:25:16
Lượt xem: 46
“Hè này cậu đừng trở về nữa.” Cô bạn nhọc lòng lên tiếng.
Cô gật đầu: “Ừ, tớ cũng định như vậy, sau đó có khả năng là tớ sẽ thuê một căn nhà ở gần công ty.”
“Bảo sao hai ngày trước lại thấy cậu nói muốn đi thuê nhà, tìm được chỗ rồi à? Khu vực bên Phù Trầm ắt hẳn cũng không phải quá dễ tìm, đúng chứ?”
Chu Phù nhàn nhạt “Ừm” một tiếng: “Tiêu Kỳ nói ở bên kia vừa vặn còn trống một gian phòng, chưa tìm được người khác thuê.”
“Không được đâu, cậu ở chung với cô ta sẽ không hợp đâu, vì tính cách khó chiều của cô ta nên những người thuê nhà trước đây đều chỉ thuê trong một thời gian ngắn.”
Tiêu Kỳ trước đây ở cùng ký túc xá với bọn họ, học lực ở mức trung bình, trong suốt bốn năm đại học, ai cũng phải nhường nhịn cô ta nên quan hệ của họ không có mấy phần hòa hợp.
Chu Phù bất đắc dĩ mà mỉm cười: “Không còn cách nào khác, ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, thế nên nếu không thuê chung thì tớ thực sự không có đủ sức để gồng gánh. Dù sao thì cũng là người quen nên vẫn yên tâm hơn một chút.”
Từ trước đến nay, tính tình của cô vẫn luôn tốt nhưng bạn cùng phòng của cô thì lại không giống thế, cô bạn nhíu mày dặn dò: “Tiêu Kỳ thường ở bên ngoài cả đêm không về nhà, ngoài ra cô ta còn có rất nhiều bạn trai, rất có thể cô ta sẽ dẫn họ về nhà. Vậy nên cậu phải cẩn thận, lúc đi ngủ nhớ khóa chặt cả cửa phòng lẫn cửa sổ.”
Chu Phù theo thói quen mân mê khối gỗ trong tay, ngoan ngoãn đáp: “Đã rõ.”
**
Buổi phỏng vấn diễn ra vào lúc ba giờ chiều.
Lúc cô đến công ty xây dựng Phù Trầm đã thấy có rất nhiều người ngồi đợi ở đó.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào hồ sơ phỏng vấn ở trên tay, trong miệng lẩm nhẩm nội dung, bầu không khí thậm chí còn căng thẳng hơn cả khi thi đại học.
Sự yên lặng liền bị phá vỡ trước sự xuất hiện của Trần Kỵ.
Mà khi đó Chu Phù vừa mới nhận tờ phiếu phỏng vấn đến từ nhân viên, đang cúi đầu điền vào. Cô lơ đãng chống tay trái lên vầng trán nhẵn bóng, ống tay áo sơ mi màu trắng làm từ vải lụa Chiffon buông xuống chỗ khuỷu tay mảnh khảnh.
Khu vực chờ ban nãy còn yên tĩnh đột nhiên xôn xao, náo nhiệt.
“Nếu như tôi không lầm thì người kia chính là Trần Kỵ – Bậc thầy của kiến trúc Bắc Lâm?”
“Mới ngày đầu tham gia phỏng vấn đã có thể trông thấy đại thần rồi sao?”
“Không phải là anh ấy muốn đích thân gặp mặt chúng ta đấy chứ?”
Vừa nghe tới hai chữ Trần Kỵ, Chu Phù theo bản năng mà nắm chặt chiếc bút trong tay, một lát sau như là chợt nhớ ra điều gì đó cô liền vội vàng kéo cổ tay chiếc áo lụa Chiffon xuống, nhanh chóng che đi cánh tay nhỏ bé, yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-2.html.]
Một lần nữa khi cô ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy người đàn ông thản nhiên lướt qua mặt mình.
Chưa từng dừng lại dù chỉ một giây.
Thứ còn đọng lại chỉ còn là mùi hương gỗ trong kí ức, nhưng mùi hương này không phải từ nước hoa mà là từ khúc gỗ cổ thụ trong tự nhiên.
Ánh mắt Chu Phù đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Cô không dám nhớ lại, lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là bao nhiêu năm về trước.
Mấy năm không gặp, so với dáng vẻ chàng thiếu niên trong ký ức thì người đàn ông lúc này đây dường như đã cao hơn không ít, vai rộng eo thon, tây trang kết hợp với giày da, ý hận và sự ngây ngô năm đó cũng đã vơi đi nhiều, còn lại là sự lạnh nhạt và trầm ổn.
Trái tim Chu Phù không kìm nén được mà đập liên hồi.
Lúc nãy anh ấy… Không nhìn thấy mình sao?
Những người xung quanh vẫn đang hết sức kích động mà nhỏ giọng bàn luận về các vấn đề khác nhau liên quan tới Trần Kỵ khi anh còn đi học.
Rốt cuộc Chu Phù cũng đã bình tĩnh trở lại, cô lấy điện thoại ra và gửi cho Lăng Lộ Vũ một dòng tin nhắn:
—【Hình như tớ… Vừa gặp lại Trần Kỵ.】
Tin nhắn kia vừa được gửi đi, đầu bên kia còn chưa kịp trả lời lại thì một cô gái bước ra từ phòng phỏng vấn.
Cô ấy vừa đi vừa khóc.
Tiếp đến, một số người bước ra với khuôn mặt hết sức buồn bã.
Không ít người quan tâm bước tới an ủi nhưng suy cho cùng thì họ vẫn là đối thủ cạnh tranh xa lạ, vài người không khóc cũng không trả lời các câu hỏi, có trả lời thì cũng chỉ nói “Quá khó”, “Đại thần quả nhiên không phải người”, “Tôi bị hỏi đến mức một chữ cũng không trả lời được.”
Trái tim Chu Phù dường như bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc tới lượt phỏng vấn của mình, ngay cả bước chân cô cũng hết sức thận trọng.
Trong phòng phỏng vấn, các nhà lãnh đạo ngồi thành một hàng dài ở trước mặt cô.
Chỉ có mình Trần Kỵ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, anh hơi dựa vào bàn, chiếc áo vest màu đen cũng đã được cởi ra khoác lên lưng ghế, những đốt ngón tay tay dài mảnh khảnh nới lỏng cà vạt, tư thế bất cần đời.
Lần này Chu Phù quả thực đã gặp lại được anh sau nhiều năm xa cách.