Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:09:34
Lượt xem: 16

Chu Phù không nhịn được cười: “Được.”

Trần Kỵ: “…”

Vốn dĩ thiếu niên vẫn còn đang nằm sấp ngủ không nhúc nhích, nhưng không hiểu sao mày nhăn lại, khó chịu ngồi dậy.

Cậu nghiêng đầu lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Phù, hai giây sau, đưa tay lấy bình giữ nhiệt của cô gái nhỏ đặt trên bàn, khuôn mặt vô cảm vặn mở nắp, ngửa đầu uống hơn nửa, sau đó đặt về chỗ cũ như không có chuyện gì, mặt trầm xuống xoay người đi về phía Lục Minh Bạc.

Ngày hôm nay lạnh hơn mọi ngày, trường Kim Đường không như bên Bắc Lâm có hệ thống lò sưởi, đa số học sinh đều khoác đồng phục trường bên ngoài thêm lớp quần áo dày.

Lúc Chu Phù đến là giữa mùa hè, không mang nhiều quần áo mùa đông, sau khi đến Trần Kỵ không biết đi đâu mua cho cô mấy áo khoác mới, chất lượng và hiệu quả giữ ấm đều rất tốt, chỉ là thẩm mỹ quá mức trai thẳng.

Toàn bộ là màu hồng, vừa to vừa dày, sau khi mặc lên, nhìn như một cục bột rải một lớp dâu tây phủ đường bên ngoài.

Qua sáu tuổi cô đã không mặc màu hồng nữa, cảm thấy rất mất thể diện, cô lặng lẽ cởi khóa ra, bên trong lộ ra màu sắc của đồng phục trường.

Kết quả vẫn chưa ra cổng, đã bị Trần Kỵ túm lấy cổ áo kéo tới trước mặt.

Cúi đầu, thành thật nhìn thiếu niên đang kéo khóa áo của mình lại, kéo một phát đến trên cùng.

Chu Phù: “…”

Ngược lại là cậu vẫn là một áo phông tay ngắn thêm áo khoác đồng phục ngoài như cũ, căn bản không cảm thấy lạnh.

Chu Phù không phục nói cậu một câu, đổi lại là câu nói nhẹ nhàng của thiếu niên: “Cô với tôi có thể giống nhau sao?”

“…”

Cô thực sự không có sức nói thêm.

Một tuần trước khi Giáng sinh, nhiều nữ sinh trong lớp bắt đầu đan khăn quàng cổ.

Dường như mỗi giờ giải lao đều có thể nhìn thấy các nữ sinh ôm cuộn len to năm sáu màu sắc miệt mài đan, Hứa Tư Điềm cũng không ngoại lệ.

Chu Phù lúc trước ở Bắc Lâm chưa từng thấy qua các bạn học làm những các này, cảm thấy rất mới mẻ, giờ nghỉ giải lao tới cũng tới gần Hứa Tư Điềm xem thử.

“Cậu đan cho Lục Minh Bạc sao?” Ngón tay Chu Phù cuốn sợi len hỏi.

Hứa Tư Điềm cãi bướng đáp: “Tặng cậu ta làm gì, tớ đan làm giẻ lau!”

Chu Phù nỗ lực lắm mới nhịn không cười ra tiếng.

Buổi trưa ăn cơm xong, cô rủ Hứa Tư Điềm cùng đi mua sợi len.

Nhiều ngày sau đó, Trần Kỵ đều cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh có chút bất thường.

Nhân lúc cậu ngủ giữa giờ giải lao, lén lút dùng ngón tay động động trên người cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-32.html.]

Buổi tối mấy ngày sau, Chu Phù tắm xong đi ra, vừa đúng lúc gặp Trần Kỵ đang uể oải dựa vào lan can ở ngoài hành lang.

Thiếu niên cúi xuống nhìn cô, hỏi vu vơ: “Gần đây cô lén lút rốt cuộc là làm gì vậy?”

“A?” Chu Phù bị câu hỏi này làm cho sửng sốt.

Trần Kỵ cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Nhân lúc tôi ngủ, cô sờ tới sờ lui trên người tôi.”

Thiếu niên “chậc” một tiếng: “Vấn đề này của cô có chút lớn đó.”

Chu Phù: “…”

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy bịa đại lời giải thích không được, dứt khoát nói: “Tôi muốn đan áo len…”

 “?” Lời này làm Trần Kỵ sửng sốt, ngay sau đó, nhướng mày: “Cho tôi?”

Chu Phù gật đầu.

Tâm tình thiếu niên không hiểu sao lại vô cùng vui vẻ: “Không phải bình thường đều là đan khăn quàng cổ sao?”

Chu Phù có chút không được tự nhiên: “Các cậu ấy nói anh mỗi năm đều có thể nhận được mấy chục cái khăn, tôi không phải sợ anh không dùng đến sao…”

Nghe thấy thế, khóe môi Trần Kỵ cong lên: “Cũng không phải của ai tôi cũng đều nhận, cô thấy tôi có sao?”

Chu Phù bị cậu liếc đến không được tự nhiên, vội vàng đổi cách nói: “Quan trọng vẫn là, tôi thấy anh mỗi ngày chỉ mặc một áo ngắn tay, cũng giống như không mặc quần áo…”

“À…” Thiếu niên cà lơ phất phơ kéo dài giọng, “Hóa ra tôi trong mắt cô, tôi luôn không mặc quần áo? Chu Phù, cô thật sự rất được đó.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ: “Cô như vậy không tốt lắm đâu.”

Đời này Chu Phù chưa từng thấy qua người nào không cần mặt mũi như Trần Kỵ.

“Kích thước đều lén đo xong rồi sao?” Cậu lại đột nhiên hỏi.

Chu Phù suy nghĩ, thành thật nói: “Không có, vẫn còn eo nữa.”

Cô vừa nói dứt câu, thiếu niên lười nhác dang hai tay về phía cô: “Vậy đo đi.”

“?” 

“Nhanh lên một chút.” Cậu lưu manh thúc giục, “Bỏ lỡ dịp này thì không còn cơ hội nào nữa đâu (*).”

(*)Câu gốc là quá liễu giá thôn một giá điếm (过了这村没这店): qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác. Nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. | Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

Chu Phù “Ờ” một tiếng, bước mấy bước đến trước mặt cậu, cũng không biết lúc này trong đầu nghĩ như nào, lại nhón mũi chân lên, vòng quanh qua eo gầy gò của thiếu niên.

Trong nháy mắt đó, dường như chỉ nghe thấy thanh âm nhịp tim đang đập loạn, không rõ là của cô, hay là của Trần Kỵ.

Loading...