Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:09:44
Lượt xem: 9

Cô cắn môi dưới, siết chặt cánh tay nửa phần.

Thiếu niên hơi cúi đầu, mũi tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cô gái nhỏ vừa mới tắm xong.

Hai người ăn ý im lặng duy trì tư thế này.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Kỵ chú ý trên người cô đơn giản chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng, mới hắng giọng, nhẹ cười mở miệng nói với cô: “Cô tới gần rồi.”

“?”

“Chiếm hời cũng có giới hạn thôi, thấy được là chiếm à.”

 “…”

Trước ngày lễ Giáng sinh, bữa sáng của Chu Phù không phải là món cháo trắng rau xào nữa.

Hai quả trứng lòng đào màu vàng ươm đặt trên bát mì trường thọ với nước dùng đậm đà.

Ánh mắt Chu Phù sáng lên, nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh biết hôm nay là sinh nhật tôi à?”

Hình như cô chưa từng nhắc qua với cậu.

Thiếu niên lười ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi có cái gì mà không biết.”

Chu Phù cong môi cười cười, ăn thử một miếng mì, ngon đến mức không nhịn được nheo mắt lại.

Trần Kỵ nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên khó có thể nhận thấy.

Sau khi học xong tiết thứ nhất buổi chiều, là đến trận thi đấu bóng rổ mà mọi người mong đợi đã lâu.

Năm nay địa điểm sân bóng là trường trung học Kim Đường.

Tiếng chuông vừa reo, các bạn như ong vỡ tổ xông xuống dưới lầu.

Hứa Tư Điềm cũng kích động muốn chết, từ trong cặp lấy ra hai chai nước đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Chu Phù một chai: “Đợi chút nữa đi đưa nước, cậu chọn người cao nhất trong đội trường chúng ta, tớ chọn người cao nhất trong trường bên kia, công bằng nha.”

Chu Phù không nhịn được cười: “Được.”

Nói xong, hai người tay nắm tay cùng nhau đi đến sân bóng.

Không ai nhìn thấy Trần Kỵ ngồi bên cạnh, sắc mặt khó coi cỡ nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-33.html.]

Hứa Tư Điềm với Chu Phù đến sân bóng, vốn định chọn bừa một chỗ để ngồi, nhưng lúc thấy Chu Chi Tình ngồi hàng ghế đầu cách khu vực nghỉ ngơi của cầu thủ chơi bóng rất gần, cô hừ nhẹ một tiếng, cũng kéo Chu Phù ngồi xuống hàng ghế đầu.

Nửa hiệp 1 sắp bắt đầu.

Đúng như lời Hứa Tư Điềm nói, nhìn thoáng qua, tất cả toàn là những người cao hơn 1m8 lớn, khiến người xem thấy hoa mắt.

Chu Phù không hiểu nhiều về luật chơi bóng rổ, nhìn một lát thấy bớt hứng thú, chỉ biết nhìn chằm chằm con số ở bảng tỉ số, cô bất chợt hỏi một câu: “Bên nào là trường chúng ta vậy?”

Hứa Tư Điềm: “Là bên ít điểm.”

“…”

Lúc này mới qua năm phút, đã chênh lệch hai mươi điểm.

Hứa Tư Điềm phổ cập: “Bóng rổ trường chúng ta quả thật không được tốt lắm, trường trung học bên kia luyện tập thể chất rất nhiều, kiểu thi đấu xuyên quốc gia này, cử qua đây đều là những huấn luyện viên chuyên nghiệp, về cơ bản thì không thể chơi thắng họ được, chỉ cần đừng thua quá đậm là được.”

Quả nhiên, sau nửa hiệp đầu, tỉ số sáu mươi điểm đã kéo dài khoảng cách.

Lúc nghỉ ngơi trong sân, thậm chí trường đó đã nhịn không được bắt đầu chúc mừng.

Trán Lục Minh Bạc đầy mồ hôi ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, vừa ủ rũ, vừa cười đi dỗ Chu Chi Tinh đang cảm thấy mất mặt.

Hai phút sau, trong sân đột nhiên xôn xao hẳn lên.

Hứa Tư Điềm nghe tiếng xôn xao nhìn qua, vỗ vỗ Chu Phù theo bản năng: “Tớ qua đó đây Chúc Chúc, bạn cùng bàn cậu đến rồi.”

“Hả?”

Đợi Chu Phù phản ứng lại, Trần Kỵ đã đi qua hàng ghế đầu khu vực xem, đứng trước mặt cô.

Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trong tay cầm đồ mang từ lớp ra đây, là cốc giữ nhiệt màu hồng của cô, tiện tay đưa cho cô, mà sau đó lười nhác hiên ngang cởi áo khoác đồng phục, không coi ai ra gì ném vào trong lòng cô, bên trong là quần áo đội bóng rổ trường trung học Kim Đường.

Ngay lập tức trong sân các nữ sinh đầy kích động thảo luận.

Lục Minh Bạc thấy Trần Kỵ đến, dường như được tiêm m.á.u gà (*), khí thế thất bại phút chốc bị quét sạch.

(*) Tiêm m.á.u gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp m.á.u gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy m.á.u bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút m.á.u gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn m.á.u dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút m.á.u cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.

Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc m.á.u gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm m.á.u gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.

Chính là, hiện nay người ta phát hiện m.á.u gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người m.á.u gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người c.h.ế.t do tiêm m.á.u gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này. (Theo như Baidu, Wenda)

Loading...