Anh Luôn Ở Đây - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:09:52
Lượt xem: 12
Nói đơn giản tức là: Lục Minh Bạc phấn khích khi nhìn thấy Trần Kỵ đến.
Nửa hiệp sau, quả bóng giống như đột nhiên có mắt, chỉ thấy hai tay Trần Kỵ với rổ thay nhau tiếp xúc qua lại.
Trong mười phút ngắn ngủi, một mình cậu đã kéo tỉ số về hai phần ba.
Tiếng thét chói tai rõ ràng tăng vọt hơn so với hiệp trước.
Chu Phù cũng không tiếp tục nhìn chăm chú vào bảng tỉ số như hiệp trước, ánh mắt một mực dõi theo bóng dáng cao lớn quen thuộc trên sân.
Hứa Tư Điềm đột nhiên mở miệng: “Chúc Chúc, bạn cùng bàn cậu hình như là người cao nhất trong đội.”
Chu Phù vân vê cốc giữ nhiệt trong tay, tim đập thình thịch: “Ừm…”
Trong thời gian đếm ngược, quả bóng của Trần Kỵ luôn đi qua nửa vòng sân trúng vào rổ một cách ổn định.
Vài giây cuối cùng, tỉ số hơn ba điểm.
Trong nháy mắt khu vực xem thi đấu không phân biệt đối thủ hay ta, toàn bộ dừng đấu, toàn bộ là tiếng thét chói gọi tên Trần Kỵ.
Thành viên đội bóng trường khác vừa lúc nãy sớm đã chúc mừng với sắc mặt xanh mét: “Không phải nói Trần Kỵ không đến sao, còn đánh nhiệt tình như thế, nếu biết cậu ta đến, ông đây sẽ không mất mặt như thế rồi.”
Mà oai phong này thiếu niên chỉ thể hiện ở nửa hiệp sau, lúc đó mặt không đỏ tim không đập, thậm chí không toát một chút mồ hôi, trước nhiều con mắt đang nhìn như thế, lười nhác đi đến trước mặt Chu Phù.
Cô gái nhỏ ý thức lời Hứa Tư Điềm nói lúc trước đưa chai nước của cô cho cậu.
Trần Kỵ nhướng mày, không nhận, tự mình lấy cốc giữ nhiệt màu hồng của cô, ngửa đầu uống.
Yết hầu chuyển động lên xuống, giọt nước theo đó tràn ra khóe môi, chảy xuống quai hàm, cuối cùng đi vào trong cổ áo.
Trông dáng vẻ hoang dã không chịu được.
Bên kia, Chu Chi Tình tức tối nhìn chằm chằm Chu Phù, chai nước trong tay sắp bị bóp biến dạng.
Lục Minh Bạc xấu hổ cười hì hì tiến đến cô ta muốn xin nước, Chu Chi Tình căn bản mặc kệ.
Lúc này cổ họng cậu sắp khát khô rồi, không còn cách nào khác, thấy bên cạnh là bạn cùng bàn cũ Hứa Tư Điềm, đương nhiên đưa tay ra.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, thiếu nữ lúc trước luôn tung ta tung tăng cầu xin cậu uống mấy ngụm nước, lại trưng ra bộ mặt không mấy dễ chịu, cầm nước đứng dậy chạy đến trước mặt người cao nhất đội bên cạnh.
Sắc mặt Lục Minh Bạc ngay lập tức đen lại.
Thi đấu là mấy trường trung học hợp lại, phần thưởng rất hậu hĩnh, thú bông cao nửa người trong n.g.ự.c nhét một bao lì xì lớn, trong đó có năm nghìn tiền mặt, mỗi người tham gia thi đấu lại được chia thêm một quả bóng rổ có ký tên.
Do cuối cùng tỉ số dường như đều là một minh Trần Kỵ cố gắng xoay chuyển tình thế, các đội thành viên trong đội nhất trí để giải thưởng do cậu phân chia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-34.html.]
Chỉ là nhà Trần Kỵ giàu, những chút đồ này với cậu mà nói căn bản không đủ để đặt vào mắt, tiền với bóng đều không cần, bảo mọi người tự phân chia, chỉ lấy duy nhất một gấu bông này.
Mà sau đó tiện tay nhét vào trong n.g.ự.c Chu Phù, bảo cô ôm về phòng học trước, còn mình lại cùng thành viên trong đội trong đội cùng nhau đi về kí túc xá nam mượn nhà tắm để tắm rửa.
Mang gấu bông đi một đường thu hút sự chú ý ngưỡng mộ của vô số nữ sinh.
Chu Chi Tình sắp tức c.h.ế.t rồi, Lục Minh Bạc không đi tắm, cầm lấy quả bóng có ký tên đuổi theo phía sau người cô ta, nói muốn tặng cô ta.
Nhưng cô ta căn bản không muốn.
Chỉ một mực nhìn chằm chằm gấu bông trên tay Chu Phù.
Lục Minh Bạc không còn cách nào khác, đành quay đầu đi đến trước bàn Chu Phù, chột dạ hỏi: “Chị dâu…em gái Chu, cái này, có thể cho tớ gấu bông này không, bạn cùng bàn của tớ thật sự thích, hay tớ trả tiền cậu cũng được.”
“A?” Chu Phù sững sờ ngây người, do dự đáp: “Trần Kỵ chỉ bảo tôi cầm hộ anh ấy…”
Cũng không nói tặng cô, cô tự mình quyết định cũng không tốt.
“Nhất định là tặng cậu, anh ấy là một người to xác chơi cái này làm gì.” Lục Minh Bạc áy náy nói, “Ngày mai tớ nhất định đưa cho cậu con to hơn.”
Chu Phù lắc lắc đầu, đưa gấu bông qua: “Không cần đâu, vốn dĩ chính là giải thưởng các cậu cùng nhau thắng được.”
Ngược lại là Hứa Tư Điềm nhút nhát đột nhiên ngẩng đầu cho cậu ta một ánh nhìn, nhỏ giọng: “Cậu sao mà giỏi đạo đức giả thế.”
Lục Minh Bạc: “…”
Lúc Trần Kỵ tắm xong thay bộ quần áo mới trở về, nhìn thấy gấu bông kia nằm trong tay Chu Chi Tình.
Chu Phù cái gì cũng không nói, cậu cũng không hỏi.
Mà Lục Minh Bạc vì câu nói kia của Hứa Tư Điềm, không hiểu sao trong lòng dằn vặt cả một tiết.
Giờ giải lao, cậu thật sự nhịn không được, lặng lẽ đi tìm Trần Kỵ thành thật nhận lỗi hành vi hèn hạ của mình.
Trần Kỵ lười quản cậu ta theo đuổi nữ sinh, chỉ nói đó là giải thưởng bọn họ chơi bóng thắng, cũng không nghĩ nhiều.
Đến tối tan học, cậu giúp Chu Phù mang cặp sách theo thói quen, sau khi hai người cùng nhau đi ra cổng, cậu đội mũ ở áo khoác ngoài lên cho Chu Phù, dẫn người đi một con đường khác.
“Ơ?” Chu Phù không hiểu.
Trần Kỵ không nói gì, đưa cô đến trước xe moto dựng dưới gốc cây.
Chu Phù thấy thế nhướng mày, ngoan ngoãn hỏi cậu: “Chúng ta đi đâu thế?”
Thiếu niên đưa tay véo má cô, nhẹ giọng nói: “Đưa cô đi thành phố một chuyến.”