Anh Luôn Ở Đây - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:31:53
Lượt xem: 10
Từ lúc Chu Phù đến Kim Đường, đây là đầu tiên cô đến thành phố ở đây.
Cô chưa từng đến đây bao giờ, vậy nên nhiều ít gì cũng có chút mới lạ, đôi mắt hạnh (*) to tròn ẩn sau kính chắn gió của mũ bảo hiểm đang nhìn ngang nhìn dọc.
(*) Mắt hạnh hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong “Bình Quỷ Truyện” hồi 3 chép : “May mắn thay, thấy được lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn này, môi hồng răng trắng, động lòng người khắp nơi “.
Cuối cùng xe cũng dừng ở trước cửa khu vui chơi.
Trần Kỵ mang xe đi gửi xong, cậu kéo mũ áo khoác cho cô rồi dẫn vào trong.
Chu Phù thấy thế hỏi cậu: “Đây là ?”
“Không phải không có ai tổ chức sinh nhật cho cô sao?”
Cô cho rằng bát mì trường thọ sáng nay cũng đã đủ rồi.
Cô cong môi : “Hứa Tư Điềm có tặng quà sinh nhật cho tôi.”
Trần Kỵ nhướng mày, có chút khó chịu: “Tôi với cậu ấy có thể giống nhau sao?”
“…”
Lúc xếp hàng mua phiếu, Trần Kỵ quét mã trả tiền, đột nhiên Chu Phù nói: “Anh nên sớm nói với tôi, như vậy tôi có thể mang thẻ ngân hàng rút tiền, trả tiền mặt cho anh.”
Vì cậu chỉ nhận tiền mặt.
Trần Kỵ cụp mắt nhìn cô một cái, nói một cách lạnh lùng: “Đi cùng tôi cô trả tiền cái gì.”
“?”
Lúc này, người ở khu vui chơi không nhiều, căn bản không cần xếp hàng, hai người thuận lợi chơi liền mấy trò chơi.
Trong quá khứ, Trần Kỵ nhất định cảm thấy ghét bỏ trò chơi ấu trĩ, nhìn cũng lười chứ nói gì đến chủ động chơi.
Nhưng thấy Chu Phù càng chơi càng hưng phấn, cậu lại cảm thấy dường như cùng nhau chơi cũng rất thú vị.
Tuy rằng Chu Phù ở thành phố lớn nhưng bố mẹ cô hi vọng cô có một tương lai xán lạn, sau này thành đạt, thương cô nhưng cũng quản cô vô cùng nghiêm khắc, thường ngày không phải là học thêm thì luyện đàn.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian từ khi đến Kim Đường, được Trần Kỵ đưa đi, đây có lẽ là khoảng thời gian cô cảm thấy tùy ý tự do vui vẻ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Lúc ở sân nghỉ, Chu Phù nhìn chằm chằm hàng kem dưới vòng đu quay lớn.
Cô đặc biệt bị cuốn hút bởi đồ ngọt, nhất là kem, chỉ là cơ thể yếu, lúc nào cũng bị quản, hiếm khi có cơ hội có thể ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-35.html.]
Thêm vào đó bây giờ trời đã vào đông, ở Kim Đường mọi nơi đều không bán, kem cũng chỉ có thể có ở khu vui chơi, vì thế cũng rất lâu rồi cô chưa ăn.
Ánh mắt Chu Phù mong ngóng, Trần Kỵ nhìn theo ánh nhìn của cô, lạnh nhạt nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Phù: “…”
Nếu không phải hôm nay cô không mang điện thoại với túi tiền, thì cũng không đến mức muốn mà không mua được như thế này.
Thấy ánh mắt cô còn chưa rời đi, Trần Kỵ nhắc nhở cô kịp thời: “Lần trước nửa đêm phát sốt đến bốn mươi độ là ai?”
“…”
“Uống thuốc cũng cần phải bón từng chút một, vừa rơi nước mắt vừa không muốn người ta đi, khóc sướt mướt lăn qua lộn lại suốt cả đêm, là ai?”
“…”
Nhưng mà bây giờ Chu Phù đã quá rõ tính tình của Trần Kỵ, cô cảm thấy vẫn có thể thương lượng được: “Tôi chỉ ăn một viên thôi…”
“Nửa viên cũng đừng hòng.”
“…”
“Chỉ l.i.ế.m một miếng thôi, như vậy được chưa?”
“…”
Chu Phù nhìn chằm chằm vào Trần Kỵ, chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, thiếu niên thở dài một hơi, không còn cách nào khác đi đến trước xe bán kem lấy điện thoại ra quét mã.
Chu Phù đứng ở phía sau, vui mừng đến mức giống như viết ở trên mặt mấy chữ “đạt được ý đồ”.
Cách đó không xa dưới cây to vừa hay có sạp b.ắ.n súng.
Mấy cặp tình nhân đứng ở trước sạp, chàng trai chơi b.ắ.n bóng bay, cô gái quay video, nhưng xem ra rất khó, thi thoảng có một hai phát b.ắ.n trúng, sẽ có trận reo hò xung quanh.
Không ít giải thưởng như gấu bông được để phía sau tường bóng bay, dường như đều là loại nhỏ chất lượng kém, chỉ có một con cao hơn một mét được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, trông có vẻ cực kì đẹp mắt.
Đa số mọi người đều muốn con to đó, chỉ là đường đạn lệch, vì vậy tỉ lệ trúng cũng rất nhỏ, b.ắ.n mấy phát là biết dường như không có khả năng trúng.
Tư bản làm sao có thể làm ăn thua lỗ.
Ánh mắt Trần Kỵ đảo qua, mặt không biến sắc đưa Chu Phù đến trước sạp.
Tiện tay chọn một khẩu súng, cậu thành thạo lên đạn, chỉ là thử cảm giác nhưng b.ắ.n năm phát đều trúng cả năm.