Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:32:04
Lượt xem: 10

Cô gái bên cạnh thấy thế cũng không thèm quay bạn trai mình nữa, tất cả đều cầm điện thoại quay Trần Kỵ, họ đỏ mặt tim đập nhanh, chỉ hận rèn sắt không thành thép(1) mà phàn nàn(2): “Nhìn bạn trai nhà người ta kìa.”

(1) Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, chương 96 : “Chỉ vì thằng Bảo không chịu chăm chỉ học hành, nên con hay giận nó, chẳng qua cũng là giận “sắt không thành thép” đấy thôi.”

(2) Từ gốc là Phun tào (吐槽): là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Chu Phù kinh ngạc mở to mắt, ngược lại vẻ mặt của Trần Kỵ dường như quá quen với điều này .

Chỉ có điều sắc mặt của ông chủ cửa hàng lúc này không được tốt như vậy.

Cách chơi s.ú.n.g này của Trần Kỵ, ông nhìn cái là biết, cậu là dân lành nghề.

Ông chủ không tình nguyện đem giải thưởng nhỏ ra.

Nhưng mà thiếu niên chỉ xua xua tay: “Những thứ này nhỏ nhặt này tôi không cần, cái to nhất kia, luật chơi như thế nào vậy?”

Ông chủ nghe thấy thế, đáy mắt lóe lên, cái luật chơi không có viết giấy trắng mực đen, hiện tại còn không phải là ông nói bừa một câu là xong rồi sao.

Suy nghĩ một lúc, ông nói: “Cái này trúng mười hai bóng bay mới được.”

Trần Kỵ vừa rồi đã b.ắ.n năm phát không thất bại, cậu biết không dễ dàng như vậy nên không nói gì đợi ông tiếp tục nói.

Một giây sau, vẻ mặt của chủ quán quả nhiên tràn đầy ý cười, tính sẵn trong bụng trước rồi nói: “Nhưng chỉ được b.ắ.n ba phát, nếu trúng hết thì gấu bông này cho cậu mang đi, một câu tôi cũng không nói nhiều hơn.”

Thiếu niên lười biếng mở mí mắt, nhẹ cười nói: “Luật này của ông cũng rất gian xảo.”

“Đây không phải lừa tiền trắng trợn sao.” Có người vây xem tức giận nói.

Chu Phù nhìn về phía Trần Kỵ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy cậu luôn có biện pháp xử lý.

Một lát sau, cậu nói: “Được.”

Thấy động tác cậu thuần thục nâng s.ú.n.g lên, nhắm chuẩn về phía trước, sau đó đột nhiên nâng tay bên cạnh cao lên, b.ắ.n phát thứ nhất hướng lên đỉnh đầu về phía cây cổ thụ.

Đạn vừa vặn b.ắ.n trúng cành cây, rồi sau đó nhanh chóng b.ắ.n ngược lại sạp b.ắ.n ngoài trời, trong nháy mắt, không nghiêng không lệch trúng liền bốn quả bóng bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-36.html.]

Xung quanh kinh ngạc kêu lên.

Thừa lại hai hàng mỗi hàng tám quả nữa, Trần Kỵ làm y như vậy.

Mười hai phát b.ắ.n xong, thậm chí không tốn nửa phút.

Thiếu niên nhẹ câu môi, cuồng vọng nói: “Ông chủ, lần sau bày bừa một chút, như này không có tí khiêu chiến nào cả.”

Ông chủ bày sạp ở cây hai mươi năm nhưng chưa thấy qua người nào lợi hại như vậy, đưa đồ cũng coi như là tâm phục khẩu phục, ông không chỉ lấy con to nhất xuống mà còn lấy cả con nhỏ trước đó, cũng đưa nốt.

Rồi tấm tắc nhìn về phía Chu Phù cảm thán: “Cô gái nhỏ, bạn trai của cháu, thật sự rất lợi hại.”

Hai má Chu Phù nóng lên, vừa muốn giải thích: “Bọn cháu không phải——”

Còn chưa kịp nói xong, Trần Kỵ lại đem gấu bông nhét vào lòng cô, nói một cách hững hờ : “Tự mình ôm đi.”

Bạn nhỏ bên cạnh vây xem thì hâm mộ không ngớt, đứa bé ầm ĩ đòi gấu bông.

Trần Kỵ bị ồn ào đến đau đầu, cậu tiện tay đưa mấy con nhỏ ông chủ tặng ra.

Nào ngờ đứa trẻ này rất tham lam, nó nhìn chằm chằm con trên tay Chu Phù khóc lóc đòi hỏi, bộ dạng không chiếm được sẽ không bỏ cuộc.

Phụ huynh dường như cũng tham đồ miễn phí nên thấy như thế, họ nhìn về phía Chu Phù: “Cháu xem đứa bé nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, có thể nhường cho nó không? Cục cưng, gọi chị đi con, tự mình xin chị tặng cho con được không?”

Một giây sau, Trần Kỵ uể oải đưa tay xoa đầu Chu Phù, nhẹ nhướng mày, cậu nói một cách không coi ai ra gì: “Thật ngại quá, cô gái nhà chúng tôi tuổi cũng còn nhỏ, cũng là một đứa trẻ nên phải nhường nhịn.”

Chu Phù:  “…”

Ăn xong chút đồ, hai người đi lại dạo một lát, lúc hơn tám giờ, Trần Kỵ đưa Chu Phù về Kim Đường.

Xe dừng ở chỗ cũ, cậu một tay xách hai túi đồ ăn vặt lớn cho Chu Phù, người đằng sau thì ôm gấu bông cao hơn một mét, chậm rãi cùng đi bên cạnh cậu.

Lúc sắp đến căn nhà cũ của Tô Tú Thanh thì thấy nhóm người Lục Minh Bạc.

Buổi tối ánh đèn mờ mịt, Chu Phù nhất thời không thấy rõ là ai, sau đó theo bản năng lùi một bước trốn phía sau Trần Kỵ.

Loading...