Anh Luôn Ở Đây - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:32:36
Lượt xem: 9
Mà Trần Kỵ lại đi tới bên cạnh cô, nhíu mày, ngón tay vân vê hai sợi dây thừng trên xích đu: “Cái này chắc không?”
Lớp trưởng: “Chắc, mấy tuần trước Chu Chi Tình cũng thử qua rồi, hai người bọn họ thả dây cũng đều đã luyện tập quen.”
Trần Kỵ ngước lên quét mắt nhìn hai nam sinh kia, môi mỏng nhếch lên, không nói gì.
Đến buổi tối ngày liên hoan Tết Nguyên đán, Chu Phù đến trường học từ sớm, sau khi trang điểm đơn giản, cô lại bị Hứa Tư Điềm đưa vào nhà vệ sinh thay váy lụa màu trắng tinh khiết mà lớp trưởng mượn được.
Trần Kỵ đứng ở hành lang trước cửa nhà vệ sinh để đợi cô theo thói quen, cậu tiện tay lấy bao t.h.u.ố.c lá từ trong túi ra, cụp mắt bật lửa, lúc vừa định châm thuốc, Chu Phù hai tay xách váy bước từ trong đi ra.
Thiếu niên nhàn rỗi ngước mắt, ngay trong khoảnh khắc ấn bật lửa, động tác của cậu dừng lại theo bản năng .
…
Lớp tám là lớp cuối cùng lên sân khấu, từ trước đến nay Trần Kỵ không có hứng thú đối với loại tiết mục vui chơi giải trí này nhưng lại phá lệ ngồi ở dưới cả đêm.
Đợi đến lúc Chu Phù lên sân khấu, cậu đột nhiên đứng dậy muốn đi.
Lục Minh Bạc kinh ngạc: “A Kỵ, anh đi đâu vậy? Đợi cả buổi tối rồi, tiết mục của chị dâu không xem sao?”
Trần Kỵ tùy ý “Ừ” một tiếng, đi thẳng về phía hậu trường.
Hợp ca từ từ đến đoạn chót, trong nháy mắt tiếng hát không nhạc đệm vang lên.
Chu Phù mặc váy lụa trắng đi chân trần, ngồi trên xích đu đậu đầy chim bồ câu, chậm rãi hạ xuống.
Phía dưới sân khấu xôn xao hẳn lên: “Đây có phải là người đẹp lớp tám không? Nhanh, quay video.”
Sau tấm màn, hai nam sinh kéo dây xích đu cho Chu Phù đang xì xào bàn tán: “Tôi hơi sợ.”
“Đến lúc đó cứ nói là quá nặng, dù sao cũng lắc cậu ấy một cái, sẽ không xảy ra chuyện lớn.”
Trong nháy mắt hai người buông tay, dây thừng đột nhiên bị Trần Kỵ nắm chặt lấy từ phía sau ngay lập tức.
Cơ bắp thiếu niên rắn chắc, đường viền hàm dưới sắc bén.
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống hiện lên trong chớp mắt, hai tay Chu Phù theo bản năng nắm chặt, một lát sau, xích đu ổn định vững vàng thả xuống vừa vặn độ cao tiếp đất có thể chạm đến ngón chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-39.html.]
Sự đong đưa rất nhỏ làm cho mảnh lụa trắng hơi phất lên, rõ ràng là thiết kế khuếch đại khoa trương, nhưng vì là cô mà lại toát ra vẻ khí chất mềm mại như tiên.
Tiết mục hợp ca cuối cùng cũng kết thúc, cả buổi tiệc tối cũng kết thúc.
Lúc kết thúc tất cả học sinh lần lượt quay về sau sân khấu, lối ra đã có không ít nam sinh lặng lẽ chạy đến ngồi xổm trên bậc thang, vừa nhìn thấy Chu Phù thì mỗi người đều lấy điện thoại ra: “Bạn ơi, thêm Wechat không?”
Chu Phù sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đột nhiên bị Trần Kỵ nắm chặt.
Sau đó cả người bị cậu kéo đến trước mặt, thiếu niên cụp mắt, ánh mắt tỉ mỉ đảo qua từng ngóc ngách trên người cô, sắc mặt nặng nề: “Có chỗ nào bị thương không?”
Chu Phù không hiểu gì lắc đầu, thấy biểu cảm của cậu không đúng thì liên tưởng đến lúc vừa rồi giống như bị lắc, dường như hiểu được cái gì đó.
Trần Kỵ tiện tay đem áo bông bọc lấy cả người cô, như đang cố gắng đè nén cảm xúc: “Về nhà.”
Chu Phù nhẹ nhàng đáp “Được”, ngoan ngoãn theo cậu rời đi.
Hai người im lặng đi cùng con đường, trong lúc đó, Trần Kỵ không nói gì.
Ra đến cổng trường, lúc sắp đi đến đầu hẻm, phía trước có một đám lưu manh vừa nói vừa cười, nhìn kĩ một chút thì thấy hai người là bạn học kéo xích đu cho cô dường như cũng trong đó.
Gần như một giây sau, thiếu niên bên cạnh đột nhiên xông vào trong nhóm người đó, động tác nhanh nhẹn ấn ngã đối phương xuống đất.
Chu Phù sợ tới mức sững sờ tại chỗ, há miệng nhất thời không nói nên lời.
Sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy sự tàn nhẫn và mất khống chế của chàng trai.
Cậu là một người cao lớn, thân thể cũng rất tốt, nổi giận lên thật sự dọa người, không sợ số lượng của đối phương có chênh lệch như vậy, cậu vẫn chiếm ưu thế như cũ, khó trách nhiều người đều sợ cậu đến thế.
Cảnh tượng dần dần không thể kiểm soát được, Chu Phù lo lắng cậu bị thương, lại lo lắng cậu đánh quá tàn nhẫn, sợ tới mức nước mắt tràn mi trong nháy mắt, cuối cùng lấy lại được giọng nói: “Trần Kỵ! Đừng đánh nữa!”
Đột nhiên cơn tức giận thiếu niên dường như vẫn chưa hết phát tiết, vặn cổ, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm dưới, lúc vừa muốn tiếp tục giơ tay, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở yếu ớt của Chu Phù: “Trần Kỵ, tay tôi đau…”
Trong nháy mắt lời vừa nói ra, Trần Kỵ đột nhiên dừng tay.
Trên mặt đất một đám người vội vã nhân cơ hội bò dậy chạy tứ tán.
Thiếu niên đi mấy bước về phía trước mặt cô, bình tĩnh, âm thanh khàn khàn: “Đưa tôi xem.”