Anh Luôn Ở Đây - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:35:20
Lượt xem: 10
Một màn b.ắ.n pháo hoa lung linh, hoành tráng.
Nhưng đến khi kết thúc lại cực kì cô đơn.
Một lát sau, Chu Phù lấy ra chiếc áo len cao cổ đã được đan từ lâu, cô nhanh chóng nhét vào lồng n.g.ự.c Trần Kỵ rồi ngượng ngùng mà nói: “Đan xong rồi, tặng anh này, nhưng anh nhớ là không được cười đâu đấy, tôi đã cố hết sức để đan nó rồi.”
“Sao nào! Khó đan lắm đó ? Mọi cô gái khác hầu như chỉ đan mỗi khăn quàng cổ, còn tôi đây là đan áo len!”
“Anh nên cảm thấy hài lòng vì nó đi.”
“Lục Minh Bạc còn chưa từng được nhận áo len đâu đấy, món quà này cũng đủ để anh khoe khoang mấy năm lận.”
Chu Phù nói hết câu này đến câu khác để cứu vãn thể diện của mình.
Thiếu niên sờ sờ phần cổ áo còn chút giống hình dáng của chiếc áo len, không nhịn được mà thấp giọng cười thành tiếng.
Đến khi tiếng cười ngừng lại, cả hai đều ăn ý mà chìm đắm vào sự lặng yên.
Một lát sau, Chu Phù mở miệng nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Trần Kỵ.”
Thiếu niên không nói lời nào, cậu cơ bản là không biết phải làm sao mới có thể cảm thấy vui vẻ trong ngày sinh nhật này.
“Trần Kỵ.” Chu Phù vươn tay kéo kéo tay áo của cậu: “Tôi về Bắc Lâm rồi thì liệu có thể thường xuyên gọi điện cho anh không?”
“Không thể.” Thiếu niên lười biếng đáp: “Để tôi yên tĩnh mấy ngày đi, cô đã làm phiên tôi suốt cả nửa năm nay rồi, tìm người khác đi, giống như tên anh trai khác cha khác mẹ kia của cô vậy.”
Chu Phù giả bộ không nghe thấy những lời của cậu mà tiếp tục nói: “Sau này nhất định tôi sẽ quay trở lại tìm anh.”
“Bớt đi, còn sợ chưa gây đủ phiền toái cho tôi à?”
Chu Phù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bắt cậu thay luôn áo len tại chỗ.
Trần Kỵ bị cô ép buộc tới mức không còn biện pháp, căng da đầu mà mặc lên mình.
Thật ra mọi thứ đều rất ổn, cậu có khuôn mặt đẹp, thân hình lại cân xứng đến quá thể, cậu lại giống như cái móc treo đồ vậy, cho dù có trùm bao tải lên cũng chẳng xấu chút nào.
Chu Phù vừa lòng mà véo véo lên cánh tay cậu: “Véo vào quần áo mới! Bây giờ đã là quần áo mới rồi nhé.”
Thiếu niên cong nhẹ khoé môi, nói một cách thong thả: “Véo vào quần áo mới xong thì phải cho lì xì.”
Chu Phù đường hoàng mà quịt nợ : “Vậy thì cho tôi thiếu nợ trước đi, sau này nhất định sẽ trả lại cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-50.html.]
Dù sao thì cô hãy còn nợ cậu nhiều hơn thế.
Nụ cười trên môi Trần Kỵ dần nhạt xuống, bọn họ nào có tương lai..
Cậu bỗng nhiên nhớ tới khi trước mình không biết xấu hổ mà giục cô nhanh nhanh chóng chóng đan xong áo len, kẻo cậu lại phải mặc áo len cao cổ giữa trời hè nóng nực.
Bây giờ nghĩ lại, hình như mùa hè mặc áo len cao cổ cũng không phải là việc gì khó, đãng lẽ cậu không nên thúc giục cô.
Sáng ngày hôm sau, Trần Kỵ dậy thật sớm, cậu vẫn cùng cô ăn sáng như thường lệ, mặt vô cảm mà đốt pháo hoa, sau đó thì đưa cô ra bến cảng.
Cô gái nhỏ bước lên thuyền rồi quay đầu lại nói: “Anh yên tâm, lúc nào đến Bắc Lâm, tôi sẽ bảo mọi người ra đón mình, do đó nên anh cũng không phải tiễn tôi đâu.”
Trần Kỵ gật đầu, mặt vẫn không đổi sắc: “Bây giờ tôi sẽ trở về luôn, cô không cần đa tình như vậy.”
Nói xong cậu liền xuống thuyền.
Chỉ hai phút sau, thiếu niên không biết đã kiếm đâu ra một tấm vé của ai đó, lười biếng ngồi sau cô gái nhỏ vài hàng ghế.
Chuyến đi kéo dài hơn hai giờ trên biển, cậu cũng dõi theo cô từng ấy giờ.
Cho đến cuối cùng cậu cũng được tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ được người anh khác cha khác mẹ kia đón về.
Thiếu niên cong nhẹ môi dưới, cậu cần gì phải lo lắng cơ chứ.
Nếu như hơn mười năm về trước, cậu không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô thì có lẽ bây giờ cô đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi.
Trở lại Kim Đường, Trần Kỵ bình tĩnh mà nằm xuống giường, nằm tới một mạch tới tận 8-9 giờ tối mới chịu ngồi dậy.
Kiểm tra thời gian sau khi xuống giường, điều đầu tiên là đi xuống phòng bếp theo bản năng, sắc loại thuốc Bắc mà Chu Phù vẫn sử dụng hàng ngày.
Mùi thuốc Bắc nhanh chóng lan toả ra khắp ngôi nhà cũ, một lát sau Trần Kỵ đã bưng ra ngoài một chén thuốc, lười biếng mà di chuyển tới căn phòng ở cuối hành lang.
Tới trước cửa phòng liền dừng lại, sau đó đưa tay gõ lên cánh cửa: “Ra ngoài lấy thuốc uống đi.”
“Ngoan nào.”
Hồi lâu sau vẫn không có tiếng bước chân quen thuộc chạy lại.
Thiếu niên cụp mắt nhìn vào trong khe cửa không chút ánh sáng kia.
Giây tiếp theo cậu mới chợt nhận ra, cậu liền đem chén thuốc ném mạnh vào góc tường.
Sau đó cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống cạnh cửa, nhìn xem, cô nói cái gì chứ, ước nguyện cái mẹ gì chứ, một chút cũng không thành.