Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:24:22
Lượt xem: 8

Trước đây khi ở Kim Đường, cô cũng đã nhặt được một con trông giống con này.

 

Cô nhớ rõ đó là ngày mà lần đầu tiên Trần Kỵ đưa cô đến ngôi nhà cổ đó.

 

Cô nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ bị thương, muốn tìm thuốc cho anh ta nhưng Trần Kỵ coi ra gì.

 

Chu Phù không phục mà hừ hừ hai tiếng, mặc kệ anh muốn hay không, cô vẫn đi ra ngoài tìm.

 

Chỉ là còn chưa tìm được thuốc, cô đã bị tiếng mèo kêu không biết từ đâu thu hút.

 

Hơi thở của nó rất yếu, âm lượng cực nhỏ.

 

Chu Phù cẩn thận tìm kiếm cả buổi, cuối cùng tìm thấy một con mèo con màu trắng sữa đang hấp hối trên con đường lát đá ở góc bồn hoa trong sân.

 

Nó trông như chưa đầy hai tháng tuổi, gầy đến mức cô có thể ôm nó lên trong lòng bàn tay.

 

Khi Trần Kỵ ra ngoài kêu người ăn cơm, anh thấy Chu Phù ngồi xổm bên bồn hoa một mình, nho nhỏ một góc.

 

“Cô làm gì vậy?” Anh bước tới.

 

Chu Phù ôm con mèo nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xem này.”

 

Chàng trai nhướng mày, không nói gì.

 

“Thật đáng thương, nó còn nhỏ như vậy.” Chu Phù thậm chí không muốn rời mắt khỏi con mèo.

 

Trần Kỵ thản nhiên nói: “Tôi thấy cô cũng không lớn đâu.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Trần Kỵ, tôi có thể nuôi nó không?”

 

Người thiếu niên lạnh lùng chế giễu cô: “Chính cô cũng không nuôi mình được, còn nuôi nó sao?”

 

Chu Phù bĩu môi: “Anh không có lòng yêu thương.”

 

Trần Kỵ suýt nữa bị cô chọc cười: “Chu Phù, cô có chút lương tâm không, ai cho cô ăn no?”

 

“…?”

 

Cô gái nhỏ đột nhiên im lặng, Trần Kỵ nói xong cũng phát hiện trong lời nói có ý khác, anh hắng giọng một cái, giọng nói lạnh lùng cứng rắn lại không được tự nhiên: “Làm sao nuôi nổi thứ này?”

 

Chu Phù lập tức nghe ra sự nhượng bộ của anh.

 

Nghĩ đến sữa bò không đường anh vừa mua ở trong nhà, cô chợt nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

 

Sống lưng chàng trai cứng đờ, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ lật lòng bàn tay anh rồi sau đó cẩn thận đặt thứ lông nhung kia lên trên: “Anh ôm nó trước đi.”

 

Cô chạy chậm đến phòng khách mang sữa bò đến: “Có thể uống cái này, anh đút xem.”

 

Lúc này, Trần Kỵ vẫn còn vương vấn hơi ấm còn sót lại mà cô vừa nắm trên mu bàn tay, còn chưa có hoàn hồn, cô nói cái gì thì là cái đấy. Anh tiện tay nhận lấy sữa bò và bắt đầu cho nó uống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-59.html.]

Anh sống luôn luôn thô lỗ, cả đời chưa từng làm qua chuyện này.

 

Con mèo dốc sức uống sữa, trong chốc lát bắt đầu “ừng ực”.

 

Giây phút ấm áp bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói lạnh lùng của người thiếu niên: “Sao lại thế này? Phế quản có vấn đề sao?”

 

Chu Phù suýt chút nữa bị câu hỏi nghiêm túc của anh chọc cười: “Là thích anh.”

 

Mèo con sẽ “ừng ực” khi nó thể hiện tình yêu của mình.

 

Trần Kỵ đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu, giọng điệu lười biếng của anh trở nên có chút lưu manh, âm cuối kéo thật dài: “Ồ — thích ông đây?”

 

“Ừm.” Chu Phù nhẹ nhàng trả lời.

 

Giây tiếp theo cô mới phát hiện ra có gì đó không đúng, hai gò má hơi nóng, cô ngước mắt lên: “…?!”

 

Khóe môi của thiếu niên khẽ nhếch lên.

 

Chu Phù ngơ ngẩn hồi lâu, năm đó con mèo chỉ bằng lòng bàn tay, lúc cô rời khỏi Kim Đường nó mới biết đi, tính đến hôm nay, nó hẳn là cũng tương tự như con mèo trong ảnh đại diện này.

 

Chu Phù hít một hơi thật sâu để kìm nén sự chua xót trong đáy mắt.

 

Văn phòng công ty xây dựng Phù Trầm.

 

Trần Kỵ cau mày, lười biếng nằm xuống ghế giám đốc.

 

Màn hình điện thoại trên bàn đang bật, giao diện vòng bạn bè vẫn chưa thoát.

 

Trong văn phòng rộng lớn, một số đoạn ghi âm liên tục tự động phát lại.

 

“Xin chào, Hứa Tư Điềm có ở đó không? Tớ là Chu Phù, Kim Đường bên đó…mọi việc ổn chứ?”

 

“Cậu thế nào rồi? Lục Minh Bạc có còn theo đuổi Chu Chi Tình không?”

 

“Các cậu lại đổi chỗ ngồi à? Vậy…Lục Minh Bạc đang ngồi với ai, ừm.”

 

“Còn Trần Kỵ? Anh ấy lại không đến để làm bài thi nữa sao?”

 

“Tớ bên này…đều khá tốt, cậu không cần lo lắng.”

 

“Tớ cũng không biết khi nào có thể trở về một chuyến, rất nhớ các cậu.”

 

“Hả? Trần Kỵ sao? Không, không cần, tớ trò chuyện với cậu thôi được rồi…”

 

Qua ánh sáng yếu ớt từ màn hình, người đàn ông nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hộ chiếu dài hai inch ở sơ yếu lý lịch trên tay.

 

Một lúc lâu, anh im lặng xé bức ảnh xuống và kẹp vào trong ví tiền.

 

Sau đó, anh tìm được tài khoản WeChat của trưởng phòng nhân sự công ty và hỏi: 【Khi nào thì đợt thực tập sinh mới nhất của bộ phận thiết kế bắt đầu làm việc?】

 

Trưởng nhóm nhân sự nhanh chóng trả lời: 【Thời gian thông báo là thứ hai tuần sau sẽ báo danh ạ.】

 

Trần Kỵ: 【 Cô thông báo lại một chút, thêm nửa tháng lương, ngày mai lập tức báo danh.】

Loading...