Anh Luôn Ở Đây - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-02-07 23:01:30
Lượt xem: 12
Mấy năm nay, ban đêm cô trằn trọc không ngủ được, thường xuyên nhớ đến nó.
Lúc ấy Trần Kỵ chẳng qua là sợ cô khóc nên mới thuận theo ý kiến của cô đem mèo về nuôi. Cô biết anh không yêu thích thú cưng lắm, cũng không biết sau khi cô rời đi, anh vẫn còn nuôi nó không.
Chu Phù không ngờ anh không chỉ chăm sóc nó vô cùng chu toàn, thậm chí còn đem nó từ Kim Đường đến Bắc Lâm, lúc nào cũng đem ở bên người.
Thấy nó béo hơn lúc trước không ít nhàn nhã lăn lộn trong lòng mình, Chu Phù giật mình một lúc lâu, cô không nỡ nhúc nhích một chút nào, sợ quấy nhiễu nó.
Phương Hân bên cạnh kinh ngạc nói: “Trời ơi, lần đầu tiên chị thấy nó như chó săn.”
Lúc này mắt Chu Phù vẫn còn chua xót, còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại: “Hả?”
Lão Dư vội vàng giải thích: “Đây là con mèo của sếp, nghe nói lúc trước lưu lạc, ở nhà sếp cũng nuôi thả nó, nó không sợ người lạ, vô cùng thích ra ngoài chơi. Vì thế lúc trước, sếp thỉnh thoảng sẽ đem nó đến công ty để cho nó tự hóng gió, nhưng đứa nhóc này đại khái là ở cùng với sếp lâu rồi, tính tình cũng như nhau, lạnh lùng muốn chết, không gần gũi với bất kỳ ai trong công ty cả. Thời gian dài như vậy trôi qua, cũng chưa thấy ai có thể sờ được nó dù chỉ một chút, đây là lần đầu tiên thấy nó dính người như vậy đấy.”
Phương Hân tò mò nói: “Tại sao lại như vậy, tôi nghe nói mèo bình thường đều dựa vào mùi để nhận biết người?”
Cô ấy nhìn về phía Chu Phù: “Có phải sếp sửa bản vẽ của em rất lâu, nên người em dính chút mùi hương đúng không?”
Chu Phù: “…?”
Phương Hân chớp mắt, tò mò rất mãnh liệt: “Chúc Chúc, lúc sếp bảo em cầm bản vẽ vào, hai người có tư thế như thế nào? Sao lại có thể dính mùi hương được vậy?”
Chu Phù: “???”
Chu Phù tự động xem nhẹ vấn đề kì lạ này của Phương Hân.
Cả buổi chiều, mèo con đều nằm trong lòng cô không chịu đi chỗ khác.
Ngay cả Trần Kỵ đến ôm, nó cũng không muốn đi theo anh.
Chu Phù bất giác cong môi, không hiểu vì sao tâm trạng không vui buổi sáng lại tiêu tan đi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-77.html.]
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Dựa theo yêu cầu trước của Trần Kỵ, cô cần tiến hành kiểm tra sức khỏe đơn giản.
Chị gái nhỏ nhân sự đã sớm sắp xếp bệnh viện cho cô, buổi tối hôm trước còn quyết định thời gian và nói sẽ đi với cô.
Sáng sớm hôm sau, Chu Phù dậy rất sớm. Sau khi cô đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị xuất phát thì nhận được điện thoại của chị gái nhỏ nhân sự gọi tới.
Cô ấy nói là đột nhiên có chút chuyện, có lẽ không có cách nào đi với cô.
Chu Phù vốn cảm thấy bởi vì chút chuyện nhỏ của mình mà làm phiền người ta cuối tuần còn tăng ca nên vô cùng ngượng ngùng, lúc này cô nghe vậy tỏ vẻ có thể giải quyết một mình.
Cô mở ra nhìn, là bệnh viện tư nhân, địa điểm lại cách chỗ cô ở không xa, ngay cả xe buýt cũng tiết kiệm.
Đi gần mười phút, Chu Phù đến cổng bệnh viện.
Tuy rằng mấy năm nay cô không ngừng ốm đau, nhưng còn chưa xa xỉ đến mức có thể đi bệnh viện. Giờ phút này cô đang ngơ ngác đứng ở trong đại sảnh nhìn xung quanh.
Vốn định dùng điện thoại để tra quá trình kiểm tra sức khỏe. Lúc cụp mắt, khoé mắt cô thoáng nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, một tay lười biếng đút vào túi quần, giống như đang đợi người, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng quen mắt.
Chu Phù chăm chú liếc nhìn, không thể tưởng tượng nổi há miệng. Cô bất giác đi tới trước mặt anh: “Trần Kỵ?”
Người đàn ông nghe tiếng liền quay đầu lại, đuôi lông mày nhướng lên: “Thật trùng hợp.”
“…” Chu Phù ngước mắt, “Sao anh lại ở đây?”
Trần Kỵ thờ ơ nhìn bốn phía, mặt không đổi sắc thản nhiên nói: “À, đi ngang qua, tiện thể vào đi dạo.”
Chu Phù: “…?”
Người sống ở vành đai thứ nhất, vừa vặn đi qua bệnh viện ở vành đai thứ tư, lại còn…tiện thể vào đi dạo?