Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-02-08 13:17:57
Lượt xem: 8

【 Khu Khải Sơn?!! Toàn bộ nơi này đều ở ngoài vành đai bốn, anh mua căn nhà dột nát ấy làm gì? 】

 

Trần Kỵ:【 Cậu chỉ việc tìm kiếm, tiền không là vấn đề, tốt nhất là căn có thể ngay lập tức chuyển vào ấy, càng nhanh càng tốt. 】

 

Trước bữa trưa hôm thứ hai, một số nhóm thiết kế đã hoàn thành bản vẽ, bận rộn trong hai tháng trời với các hạng mục lớn cuối cùng cũng hoàn thành.

 

Mấy ngày trước chỉ lo vùi đầu chạy đồ án, vất vả lắm mới được rảnh rỗi nên mọi người hưng phấn bắt đầu đặt hàng trên điện thoại để mở tiệc, quà vặt thức uống ăn vặt bán bên ngoài được đưa liên tiếp vào bộ phận thiết kế liên tục.

 

Phong cách lãnh đạo của Trần Kỵ luôn luôn như vậy, bản vẽ thiết kế ra luôn cẩn thận và nghiêm ngặt không cho phạm lỗi, trừ cái này ra tất cả đều thoải mái, công ty không có quá nhiều quy định hạn chế lại thêm đãi ngộ tốt, tiền lương và phúc lợi so với các công ty khác trong ngành cao hơn không ít, ngoại trừ tuần chạy đồ án hơi khổ cực một chút thì mọi người không có quá nhiều phiền não về mặt vật chất, vậy nên không khí trong công ty luôn hòa hợp.

 

Lúc rảnh rỗi, mọi người bắt đầu buôn chuyện.

 

Nói chuyện một hồi, sự chú ý của mọi người chuyển trên người thực tập sinh mới.

 

Đến khi Chu Phù đem bản vẽ tuần trước Trần Kỵ phê duyệt toàn bộ dựa theo tiêu chuẩn, tính toán sửa lại lần nữa, mọi người trong nhóm đã đem bữa tiệc nghênh đón thực tập sinh mới đưa vào chương trình trong ngày.

 

Thời gian sẽ được quyết định vào tối thứ sáu sau khi tan làm.

 

Đến buổi chiều thứ sáu.

 

Chu Phù cầm bản vẽ đã sửa đổi đi ra từ phòng làm việc của Trần Kỵ, chỉ thấy Phương Hân liên tục chỉ vào điện thoại: “Chúc Chúc, nhìn này, mọi người đều gọi đồ ăn rồi.”

 

“Hả?”

 

“Bộ phận chúng ta tổ chức liên hoan, trước vì quá bận nên chưa kịp tổ chức chào đón thực tập sinh mới, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi nên chuẩn bị bổ sung cho các em.”

 

Chu Phù “Ồ” một tiếng, trở lại vị trí lấy điện thoại ra, lướt lên đọc tin nhắn nhóm, thuận miệng hỏi Phương Hân một câu: “Mọi người đều đi ạ?”

 

Phương Hân gật đầu một cái: “Cũng gần như thế, nếu không có chuyện đặc biệt thì mọi người cũng sẽ đi, mọi người bộ phận chúng ta chơi rất tốt, thích chơi cùng nhau, nhưng chắc hẳn sếp sẽ không đi.”

 

Động tác tay Chu Phù hơi khựng một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-80.html.]

“Hình như năm nào sếp cũng không tham gia loại hoạt động chào mừng người mới này, có thể là anh ấy lo cấp dưới chơi không được thoải mái, không được tự nhiên.” Phương Hân ngẩng đầu nháy mắt với Chu Phù, cười nói, “Thật ra chị cảm thấy sếp lo lắng nhiều quá, anh ấy cũng không biết trong công ty có bao nhiêu cô bé chỉ vào trông được thấy sếp, khuôn mặt kia, nổi tiếng trong toàn bộ ngành kiến trúc Bắc Lâm của chúng ta.”

 

“Chẳng qua là nghe anh Lục nói, à chắc hẳn em còn chưa thấy anh Lục, anh Lục xã giao nhiều, bình thường đều đàm phán với đối tác, không thường tới công ty, anh ấy là bạn nối khố của sếp.” Anh Lục trong miệng Phương Hân, chắc hẳn là Lục Minh Bạc, “Trước kia nghe anh Lục nói, sếp dường như là không muốn đi chỗ có nhiều con gái, chị nghĩ là bạn gái nhỏ ở nhà quản lý nghiêm.”

 

Chu Phù không tự chủ siết chặt lòng bàn tay.

 

Phương Hân chậc chậc hai tiếng, còn đang cảm thán: “Thời buổi này, cái gương mặt cặn bã đẹp bất chấp như vậy, vừa có tiền lại trẻ tuổi, còn có thể giữ mình trong sạch, thật là hiếm thấy.”

 

Chu Phù: “…”

 

Chu Phù do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Chị…gặp bạn gái anh ấy rồi?”

 

Phương Hân lắc đầu một cái: “Chưa thấy, sếp giấu như báu vật ấy, dù sao cũng chưa từng mang ra ngoài, nhưng mà là thanh mai trúc mã, trong ví để giấy chứng nhận trung học cơ sở của người ta, mà chưa ai nhìn thấy được hết.”

 

Chu Phù rũ mắt, giấy axit trong tay không để ý mà nhăn nhúm.

 

Sau giờ làm việc vào buổi tối, tất cả mọi người tụm năm tụm ba để đi đến quán bar.

 

Vì đi sober bar (*) nên cũng không ai ồn ào, hầu hết những người đến đây là nhân viên trong các văn phòng gần đó.

 

(*) Sober bar (quán bar tỉnh táo): quán bar chủ yếu chơi nhạc nhẹ, không có sàn disco và không phục vụ đồ uống có cồn.

 

Tối nay mấy thực tập sinh mới tới xem như nhân vật chính, Chu Phù vừa ngồi xuống bên cạnh Phương Hân, liền có đồng nghiệp nói: “Này, có phải chúng ta còn chưa thêm WeChat nhau không?”

 

Chu Phù: “Đúng vậy.”

 

“Tôi bận quá nên quên mất, bạn cũng hiếm khi nói chuyện trong nhóm, không nhìn thấy nên không nhớ, tôi xem thử bạn là nick nào?”

 

Chu Phù thành thật nói: “Đây, nick có avatar là miếng đậu hũ.”

 

Nói đến đây, Phương Hân thuận miệng hỏi: “Trước đây chị đã muốn hỏi sao lại để avatar là hình đậu hũ, chị thấy ít ai dùng đậu hũ làm avatar, tên Wechat của em hình như cũng là cái gì nhỉ, đậu hũ nhỏ? Tại sao vậy? Em rất thích ăn đậu hũ sao?”

 

Chu Phù cười cười lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải, bởi vì lúc còn nhỏ có một thời gian em thay răng bị lọt gió, lúc ấy tuổi cũng còn nhỏ, nói chuyện không rõ ràng, có bạn học hỏi em tên gì, em nói Tiểu Chu Phù, kết quả bởi vì lọt gió, các cậu ấy đều nghe thành Tiểu Đậu Hũ, rồi gọi như vậy, cho nên sau đó em ngay lập tức dùng làm biệt danh và làm avatar.”

Loading...