Anh Luôn Ở Đây - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:53:20
Lượt xem: 9
Trong nháy mắt, Chu Phù dường như trở về hiện thực. Cô mím môi đứng tại chỗ, chậm chạp không có động tĩnh.
Cô không muốn sống ở một nơi như vậy, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Bây giờ dù cho có cộng lại tất cả tiền của mình, cô vẫn không đủ để ra ngoài ở khách sạn một đêm.
Thu dọn hành lý cũng không biết nên đi đâu.
Trần Kỵ nói xong, sức lực giẫm lên tên cặn bã dưới chân mạnh hơn một chút.
Sau đó không nhanh không chậm cúi người xuống, hai tay anh đột nhiên kéo ngược cánh tay to lớn của người nọ. Chu Phù mơ hồ nghe thấy tiếng “răng rắc” của khớp xương va chạm, trơ mắt nhìn thấy hai cánh tay vốn còn đang cố gắng phản kháng của bạn trai Tiêu Kỳ trong khoảnh khắc bị rút hết sức lực, sau đó chỉ còn lại tiếng kêu rên bất lực.
Chu Phù há miệng, khó hiểu nhìn về phía Trần Kỵ: “Đây là…làm sao vậy?”
Người sau đứng dậy, cau mày, ghét bỏ bàn tay mình vừa chạm vào rác rưởi: “Thuận tay tháo hai cánh tay của hắn ta trước.”
Chu Phù: “…?”
Biểu cảm Trần Kỵ bình đạm: “Yên tâm, không xảy ra chuyện gì lớn. Lúc đi có thể cho hắn trở về, trước tiên cứ để cho hắn đau đi, đỡ phải thừa dịp chúng ta còn chưa đi, hắn lại đứng lên làm tới.”
Chu Phù: …
Không hổ là Trần Kỵ, làm loại chuyện này mà cũng có vẻ chuyên nghiệp như vậy…
Vừa rồi cô suýt chút nữa đã quên, lúc trước anh ở Kim Đường, một người đối diện với hơn mười người có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Bạn trai của Tiêu Kỳ chỉ biết chọn con gái để bắt nạt. Ở trước mặt Trần Kỵ, cơ bản là một công tử bột, một ngón tay cũng có thể quật ngã được hắn.
Xử lý xong đống rác trên mặt đất, Trần Kỵ rời mắt nhìn về phía Chu Phù, bình tĩnh liếc hai giây, lông mày nhướng lên: “Còn sững sờ làm gì?”
Chu Phù chớp mắt: “Hả?”
“Thu dọn đồ đạc.” Anh tùy ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Mấy giờ rồi, đêm nay còn muốn ngủ hay không?”
Chu Phù do dự đứng tại chỗ, đầu ngón tay móc góc áo, giọng điệu khó che giấu được sự xấu hổ: “Tôi…tôi vẫn, hay ở lại một đêm đi, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách.”
Cô cẩn thận ngước mắt lên nhìn anh, mím môi: “Cửa nhà tôi lắp hai chốt, sau khi tôi đi vào sẽ khóa lại, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-83.html.]
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần Kỵ lập tức trầm xuống, anh tùy ý nhấc chân đạp một cước vào bên hông tên cặn bã trên mặt đất kia cho hả giận, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Cô gọi đó là không xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Phù há miệng, thật sự không nghĩ ra lời nào để phản bác. Cô bất giác cúi đầu, rối rắm hồi lâu, ấp a ấp úng, âm lượng cực nhỏ: “Tôi…thật sự không có chỗ nào để đi…”
Cô cẩn thận nhướng mi nhìn anh, rồi nhanh chóng tránh tầm mắt, lúng túng nói: “Khách sạn ở Bắc Lâm quá đắt…hay là như vậy trước, dù sao ca đêm của bạn cùng phòng của tôi cũng sắp kết thúc rồi, hẳn là sẽ sớm trở về, tôi ——”
“Chu Phù.” Trần Kỵ lên tiếng cắt ngang, siết chặt răng, đường cong cằm sắc bén, giống như đang giấu kín một loại cảm xúc không thể tả thành lời nào đó. Một lát sau, rốt cuộc anh cũng dồn sự tức giận xuống, yết hầu trượt lên xuống, “Phù Trầm có bố trí ký túc xá nhân viên.”
Chu Phù ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Vẻ mặt người đàn ông lại một lần nữa trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, thản nhiên hỏi: “Sao, HR không nói với cô à?”
Chu Phù mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Trần Kỵ không nhanh không chậm nói: “Vậy công việc của HR này thật sự làm không đúng chỗ…”
“A?” Sao lại đổ lỗi lên đầu chị gái nhỏ HR, Chu Phù sửng sốt hai giây, vội vàng tiếp nhận như lần trước: “Có, hình như là nói rồi…có lẽ lúc đó tôi thất thần, không chú ý lắng nghe…”
Khóe môi Trần Kỵ khẽ nhếch lên, lông mày nhướng lên, nghiêm túc tiếp tục nói: “Công ty có chỗ cho các cô ở miễn phí, cô không muốn, còn chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này tiêu tiền ở cái nơi rách nát như vậy, cô nói xem có phải cô có vấn đề gì không?”
“…” Chu Phù gật đầu, “Anh nói đúng…”
Trần Kỵ liếc cô một cái: “Cô có nhiều tiền đến mức lật đật đốt à.”
Chu Phù: “…”
“Được rồi, cô đi thu dọn hành lý đi.” Người đàn ông nói xong, lấy điện thoại ra, “Tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc hỏi xem còn phòng nào ở ký túc xá nhân viên không, việc hậu cần ở công ty cũng là cậu ta quản lý.”
Chu Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, vội vàng xoay người đi về phía gian phòng nhỏ của mình.
Cô rút vali ra khỏi gầm giường, mở hé trên mặt đất, cửa phòng mở rộng ra.
Một lát sau, thanh âm của Trần Kỵ rõ ràng từ phòng khách cách đó không xa truyền đến, chắc là đang nói chuyện với Lục Minh Bạc ở đầu dây bên kia, giọng nói anh trầm trầm, mang theo vẻ lười biếng.
“Cái gì?” Ký túc xá cho thực tập sinh vừa vặn đầy rồi à?”
Chu Phù nghe vậy, động tác thu dọn hành lý dừng lại, không biết có nên tiếp tục hay không.
“Còn nhân viên chính thức thì sao? Không phải có mấy tòa nhà à?”
“Cũng vừa vặn đầy?”